Triệu Xuyên không từ chối được nên cuối cùng đã nhận lấy.
Hắn ta rất tò mò về tam ca của mình, sao chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mà lại có được thành tựu lớn như vậy? Còn có số bùa chú này nữa, ngoài thị trường vốn không có bán, thứ này rất đáng giá, trong gia tộc, trước giờ chưa từng có ai đối tốt với hắn ta như thế.
“Nếu đã đến đây rồi thì tặng đệ thêm một cơ duyên nữa vậy”.
Triệu Bân mỉm cười, đứng dậy, ấn một tay lên trên đầu của Triệu Xuyên.
Tiếp đó, thú hỏa và sấm sét xuất hiện.
Đây là giác ngộ của Triệu Bân, hắn đang dùng thú hỏa và sấm sét tẩy luyện cơ thể cho Triệu Xuyên, cũng xem như một loại luyện thể khác. Chỉ có điều cách này không bá đạo như Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh. Dù là như vậy, đó cũng đủ để khơi thông kinh mạch cho Triệu Xuyên, tạp chất trong người hắn ta cũng được đẩy ra không ít.
Ứ...
Triệu Xuyên khó chịu gằn giọng rên rỉ, hắn ta đau đến mức chảy máu răng nhưng vẫn phải ráng đương đầu chịu đựng.
“Cố gượng nào!”
Triệu Bân lấy thuốc ra, bóp nát từng viên một rồi cùng truyền vào trong người hắn ta.
Đủ nửa canh giờ mới dừng lại.
Triệu Bân thì không sao nhưng Triệu Xuyên thì đã mệt lả, hắn ta nằm dài lên ghế, mặt mày trắng bệch không một chút máu, nhưng cơn đau qua đi rất nhanh, hắn ta nuốt một viên thuốc, bên trong như ngưng tụ một con suối chảy khắp các mạch máu lớn toàn thân khiến hắn ta vô cùng sảng khoái.
“Cảm giác thế nào?”, Triệu Bân mỉm cười.
“Rất kỳ lạ!”, Triệu Xuyên đứng dậy, khởi động mạnh gân cốt, tiếng rắc rắc không ngừng vang lên, cảm giác cả người sảng khoái hơn nhiều.
Từ lúc hắn ta luyện võ đến nay, đây là lần đầu tiên hắn ta cảm thấy thoải mái như thế.
“Hãy vận hành theo phương pháp này mỗi ngày!”. Triệu Bân lại vung tay, đưa cho Triệu Xuyên một quyển sách cổ, sau đó còn không quên dặn dò thêm: “Sau khi thuộc lòng thì nhớ tiêu hủy đi”.
Đó là pháp môn luyện thể.
Có điều, nó không phải là Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh mà là bản tóm tắt đã được hắn chỉnh sửa. Cũng chẳng còn cách nào khác, Nguyệt Thần đã đặt ra quy tắc từ trước, hễ là bí thuật do cô ta truyền thụ thì Triệu Bân không được truyền ra ngoài. Vì suy nghĩ cho sự an toàn của Triệu Xuyên, hắn chỉ còn phương án này, nếu hắn ta bị người ta để ý thì chỉ có hại chứ không có lợi.
“Chỉ một lần này thôi đấy!”, Nguyệt Thần lạnh lùng nói.
Triệu Bân gượng gạo ho một tiếng, ánh mắt hiện rõ vẻ “là do ta tự sửa mà”.
“Tâm pháp thật bá đạo!”
Triệu Xuyên kinh ngạc thảng thốt, tim không kiềm được mà run lên.
Là đệ tử nhà họ Triệu, đương nhiên hắn ta đã từng được đọc nhiều công pháp, nhưng loại công pháp như của Triệu Bân cho thì hắn ta mới thấy lần đầu tiên. Dùng nó để rèn luyện thân thể, khơi thông kinh mạch thì thật sự rất bá đạo, chỉ xem phần khái quát của pháp môn không thôi thì đã khiến cho người ta phải giật mí mắt rồi, thứ này quá quý giá.
Triệu Bân chỉ cười mà không nói gì.