Vô Thượng Luân Hồi

Chương 264: 264: “tiền Bối Có Trăn Trối Gì Không”






Sói lửa nghe thấy tiếng gọi thì bỏ lại Đại Bằng, phóng từ trên trời xuống.



Quạc, quạc!



Đại Bằng không đuổi theo nữa, tâm ý nó tương thông với chủ nhân, nó biết Triệu Bân đang đợi sói lửa.



“Chỉ sợ mày không đến thôi!”



Triệu Bân hừm một tiếng lạnh lùng, hắn đã nấp trong tối để chờ sói lửa phóng xuống. Kiếm Tử Tiêu phóng ra, đâm trúng vào bụng dưới của sói lửa. Một tia máu lập tức phụt ra, sau đó Long Uyên lại bay đến, lần này nó đã đâm trúng não của sói lửa.



Gào!



Sói lửa bị đánh không kịp trở tay, chúi đầu xuống rồi đột ngột rơi từ không trung.



Keng!



Nó vẫn chưa kịp đứng dậy thì kiếm Tử Tiêu lại bay đến, đâm xuyên cánh trái của nó, kiếm Long Uyên cũng bay đến, đâm thủng vào cánh phải của nó. Một chiếc ghế ngồi biết bay đang bình thường, tự dưng bị hai thanh kiếm cắm chặt lên mặt đất.



Mọi thứ vẫn chưa kết thúc.



Sau khi ghim chặt sói lửa thì kịch hay mới bắt đầu, phi đao có treo bùa nổ phóng tới, cắm lên đầu của sói lửa, sau đó bùa nổ liền nổ tung.



Gào!



Sói lửa hét lớn lên một tiếng, đầu nó cũng nổ theo, nó chết ngay tại chỗ.



Lúc này, cả thế giới đều trở nên yên lặng.



Sói lửa chết rất ấm ức, tốt xấu gì nó cũng là tọa kỵ cảnh giới Huyền Dương, còn là sói lửa biến dị nhưng không ngờ lại bị một tên ranh cảnh giới Chân Linh giết chết, thật sự rất mất mặt!



Ọc!



Đôi mắt già nua đầy hi vọng của ông già áo đỏ đã lộ vẻ tuyệt vọng.



Chiếc phao cứu sinh cuối cùng của ông ta đã bị người ta giết chết như vậy.


Hết cách cứu vãn rồi!

“Tiền bối có trăn trối gì không?”

Triệu Bân đứng cầm kiếm, bình thản hỏi.

“Xin tha mạng!”

Ông già áo đỏ chỉ thấy đầu óc mơ hồ, giọng nói của ông ta cũng trở nên thều thào. Ông ta đúng thật là Huyền Dương đỉnh cao nhưng xương cốt đã bị dập nát, như thế chẳng khác gì việc bị chém làm đôi. Bây giờ ông ta đã không thể chịu nổi sự giày vò nữa, cần nhanh chóng trị thương thì mới có thể sống sót.



Nếu không thì sẽ chết một cách rất khó coi.



Tiếc là, lời cầu xin của ông ta không có tác dụng gì, sao Triệu Bân có thể tha cho ông ta được!



Keng! Keng!