Vô Thượng Luân Hồi

Chương 26: 26: Kinh Doanh Phát Đạt





“Sao cơ, Liễu gia đọ kiếm, bại rồi?”

Thành Vong Cổ vào buổi sáng sớm vẫn rất phồn hoa.

Cảnh phồn hoa này được thêm vài nét náo nhiệt vì một trận đọ kiếm, cả con đường đều đang bàn tán.

“Thật hay đùa thế”.

“Ta tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ lại là giả?”

“Kinh thế cơ à?”

Lời bàn tán rất nhiều, liên tục không ngớt, chủ yếu vì đông người, ai cũng đang nói về điều này.

“Mau mau, cửa hàng binh khí Liễu gia mở cửa rồi”.

Giữa những lời bàn tán, một tiếng hô vang lên.

Thế nhưng, cảnh tượng ào ào lao tới của ngày trước đã không tái diễn vào hôm nay, cũng không ai hô hào đòi tranh giành nữa.

Người đâu hết rồi? Chạy đi đâu hết rồi?

Hiển nhiên, họ chạy sang cửa hàng binh khí Triệu gia hết rồi. Hai bên đều có vũ khí tốt, nhưng bên Triệu gia rẻ hơn, đã vậy phẩm cấp còn cao hơn, chỉ có kẻ ngốc mới mua bên Liễu gia, ai cũng hổ báo dữ dằn cả.

“Hôm nay không mua thì ngày mai sẽ hết đấy”.

Đến lúc này rồi nhưng đám nô bộc ở cửa hàng binh khí Liễu gia vẫn còn vênh váo tự đắc mà hô hào vang dội.

“Mua cái đầu ngươi!”

Đám người võ tu đáp lại như vậy, rất sắc bén, âm lượng cũng rất to. Mẹ kiếp, họ đã muốn mắng từ lâu rồi! Đọ kiếm đã thua mà còn tỏ thái độ khó chịu, chẳng ai muốn chiều chuộng các ngươi nữa đâu.

Cũng phải, trước kia họ chạy tới Liễu gia mua binh khí vì không còn cách nào khác, bao nhiêu binh khí tốt bị gia đình này lũng đoạn cả rồi.

Bây giờ tình thế đã khác, họ có thêm lựa chọn, thái độ tốt mà binh khí cũng tốt, ai bị ngốc mới tới Liễu gia.

Hay lắm! Một tiếng hô hào chẳng lôi kéo được ai mà còn rước thêm một trận mắng chửi, đúng là xấu hổ ghê.

Khung cảnh trông khá châm biếm.

Cùng là cửa hàng binh khí, Liễu gia không ai ngó ngàng, Triệu gia đông vui tấp nập, sự đối lập quá rõ ràng.

“Được, được lắm”.

Trên lầu gác, Liễu Thương Hải nghiến răng kèn kẹt, không những mất mặt mà đến cả chuyện làm ăn cũng bị cướp mất.

“Hai phần, tất cả giảm giá hai phần”.

Trước cửa hàng binh khí Triệu gia, Võ Nhị xách theo chiêng đồng, dõng dạc hô lên.

Không cần hắn ta hô hào thì dòng người vẫn cuồn cuộn không dứt, đúng thật là, ngày thường không ai đếm xỉa tới còn hôm nay thì làm ăn quá mức phát đạt, không còn lời gì để nói.

Trong cửa hàng, Triệu Bân sắm vai đại chưởng quỹ, đâu ra đấy, hắn chỉ cần thu tiền là xong, bạc tiền nhiều lắm.

“Chuẩn bị xuất chiêu thế nào đây!”

Triệu Bân thầm nghĩ, việc làm ăn bị cướp mất rồi, đương nhiên bên phía Liễu gia không thể ngồi yên được.

Cứ đợi mà xem!

Không đầy ba ngày, chắc chắn chúng sẽ giở trò.

Ví dụ như hạ giá bán binh khí, dùng cách này để cạnh tranh ác ý, cũng là chuyện mà người trong giới thường làm.

Ngoài ra chắc chắn còn cách khác độc địa hơn, ví dụ như mua hết sạch binh khí của nhà hắn để lũng đoạn thị trường. Khả năng tài chính của Liễu gia hoàn toàn có thể làm được điều này, nhưng không biết Liễu Thương Hải có đủ hào phóng đến thế không, dù sao thì khoản chi này không hề nhỏ, không chỉ đơn giản là vài trăm lượng bạc đâu.

Thế nên, hắn phải chuẩn bị từ sớm.

“Phải chăng đêm nay ta nên ra ngoài đi dạo nhỉ”.

Triệu Bân sờ cằm.

Quầy thuốc của Liễu gia, có biết bao nhiêu dược liệu, tiền trang của Liễu gia, có biết bao nhiêu ngân lượng, để đó cũng mốc thôi.

“Thiếu gia Triệu gia?”

Hắn đang nghĩ ngợi thì thấy một đại hán râu ria xồm xoàm đứng trước quầy, đang nhìn hắn mà cười khà khà.

Triệu Bân lập tức dừng suy nghĩ.

Hắn biết đại hán này, gã từng mua binh khí ở Liễu gia. Hắn nhớ gã có một thanh đao đầu quỷ, hắn từng mượn để xem thử.

“Đao này, có thể rẻ hơn được không.”

Đại hán râu ria xồm xoàm cười khà khà, chỉ vào thanh đại đao trong lòng mình. Gã vừa mới chọn được nó từ cửa hàng binh khí Triệu gia, phẩm cấp chắc chắn cao hơn đao của gã, thế nên, gã muốn đổi một thanh đao tốt hơn.

“Không mang đủ tiền hả?”, Triệu Bân cười.

“Không đủ lắm!”, đại hán khá lúng túng, hôm đó dốc hết tiền bạc trong nhà mới mua được một thanh đao ở cửa hàng binh khí Liễu gia, bây giờ đâu còn tiền nữa.

“Có thể lấy binh khí của ngươi ra đổi”.

Triệu Bân cười cười, nên làm thế này mới đúng, từ đó đổi lấy binh khí thành phẩm.

Đổi xong, hắn đem về tôi luyện một phen là có thể đem ra bán lần hai, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm công sức.

“Ta đợi mỗi câu này thôi đấy”.

Đại hán râu ria xồm xoàm bật cười, đặt thanh đao đầu quỷ của mình lên quầy tính tiền, nghe “keng” một tiếng.

“Đao này cộng thêm mười lượng nữa là có thể mang đao của nhà ta đi”, Triệu Bân định giá.

“Ta mua đao này hết năm mươi lượng đấy”.

Đại hán râu xồm bĩu môi.

“Đao với đao có sự khác biệt mà”.

Triệu Bân cười cười, bắt đầu giở trò lừa bịp, người làm kinh doanh chỉ chú trọng kinh doanh, nếu có thể kiếm được nhiều tiền thì tội gì phải kiếm ít.

“Nếu vậy thì hôm khác ta tới”.

Đại hán râu xồm ho khan, quay người đi luôn, thực sự hết tiền rồi, mười lượng bạc cũng không phải con số nhỏ.

“Ngày mai sẽ là năm mươi lượng đấy”.

Triệu Bân đứng dậy, vươn vai một cái.

“Đừng mà!”

Đại hán vừa mới đi đã quay lại.

“Không có tiền thì đổi phương pháp khác”, Triệu Bân ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho đại hán tiến gần hơn: “Ta cần binh khí thành phẩm, không cần biết là loại phẩm cấp nào, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, đương nhiên là bỏ tiền ra mua chứ không xin xỏ”.

“Nhà ngươi bán binh khí mà, sao còn mua binh khí nữa”, đại hán gãi đầu, không hiểu được uẩn khúc bên trong.

“Ngươi cứ nói xem có hay không”.

“Có chứ”.

“Thế này đi, ngươi để đao của ngươi lại, cầm đao của nhà ta đi, không cần thêm tiền!”, Triệu Bân xua tay: “Lát nữa tìm được binh khí thì đưa đến đây, càng nhiều càng tốt”.

“Ngươi không sợ ta chạy mất à?”

Đại hán nhanh nhẹn cầm lấy thanh đao, sợ Triệu Bân đổi ý.

“Có tiền để kiếm, ngươi nỡ chạy à?”

Triệu Bân tiện tay nhấc bình rượu lên.

“Được ngay!”

Đại hán cười khà khà, ôm đao đi mất, thỉnh thoảng còn hà hơi một cái, lấy vạt áo lau lau. Cùng là đao mà quả thực khác biệt thật, so với đao của Liễu gia, thanh đao này bá đạo hơn hẳn.

“Đi tìm binh khí”.

Đại hán chân tay nhanh nhẹn, tìm chỗ thu mua binh khí. Thiếu gia Triệu gia nói rồi, không cần biết phẩm chất thế nào, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, đã vậy còn có bạc.

Thế này là có thể phát đạt đây.

Bỏ tiền ra thu mua rồi bán cho Triệu Bân với giá cao hơn chút, có thể kiếm được ít chênh lệch.

Ừm… đáng tin đấy.

“Đùa gì chứ, ta kiếm được nhiều hơn ngươi”.

Trước quầy tính tiền, Triệu Bân quá cơ trí, binh khí thành phẩm chỉ cần tôi luyện một phen thì giá cả sẽ đội lên gấp nhiều lần. Hắn có đầu óc làm kinh doanh lắm.

Thu mua binh khí thành phẩm.

Dòng quy định này nhanh chóng được bày ra. Hắn không theo đúng nghề nên phải nhờ người khác thu mua binh khí thành phẩm giúp hắn, xin chớ coi thường những người này, họ có nhiều nguồn lắm đấy.

Ngày sau sẽ phải đánh trận lâu dài với Liễu gia, cần phải đảm bảo về nguồn hàng!

“Ta nghĩ rằng ngươi làm thương nhân hợp hơn võ tu đấy, ngươi thấy sao?”

Nguyệt Thần tỉnh giấc, liếc mắt nhìn Triệu Bân.

“Không có tiền thì đâu mua được tài nguyên để tu luyện chớ”.

Triệu Bân cười khà khà, hắn không hứng thú với việc làm thương nhân, chứ tiền bạc lại là thứ tốt! Gặp được bảo bối mà không có tiền mua thì xấu hổ lắm.

Chẳng hề sai!

Nguyệt Thần không nói gì, nhưng thần thái đã nói thay tất cả. Đã bảo rồi mà! Người từng làm thiếu chủ, đầu óc tốt lắm! Tiền nong không thành vấn đề, chủ yếu là võ tu nào cũng thiếu tài nguyên tu luyện.

Nguyện Thần chống cằm bằng một tay, lầm bầm một mình. Cô ta ở trong ý thức của Triệu Bân, Triệu Bân nhìn thấy thứ gì, cô ta cũng thấy được.

Tiếc rằng, cô ta cũng chỉ thấy được một khoảnh khắc mơ hồ, bóng người ấy thực sự quá xa xưa.

“Làm sao thế này!”

Triệu Bân

chapter content