Trong lúc hắn đang mắng thầm, có một âm thanh ông ông phát ra trong giếng cạn.
Sau đó, có một luồng ánh sáng bắn lên.
Cũng không đúng, nó là cả một nguồn sáng lớn tỏa ánh vàng rực rỡ, mạnh mẽ bắn lên trời.
"Thật đúng là bảo bối".
Triệu Bân ngừng mắng, quên đi đau đớn, lại leo lên lần thứ hai. Vừa leo lên hắn vừa nhìn theo ánh sáng vàng, gây nên động tĩnh lớn như vậy thì hẳn phải là bảo vật có một không hai trong thiên hạ, được Nguyệt Thần coi trọng thì chắc chắn không tầm thường.
Bị nổ cũng đáng giá.
Triệu Bân leo rất hăng hái, trong nháy mắt đã leo lên mấy chục trượng cao, sau đó liền nhìn thấy một cái động phủ, nguồn sáng kia xuất phát từ nơi này, giờ phút này hắn còn có thể thấy được ánh vàng óng ánh bên trong, không biết là có cất giấu bảo bối gì.
Không suy nghĩ nhiều, hắn liền xông vào trong.
Động phủ này có chu vi khoảng năm mươi trượng, bên trong có bàn đá ghế đá, trên bàn còn có đặt một ngọn đèn cổ, không có tim đèn vẫn tỏa ra ánh sáng huyễn hoặc.
"Chỗ này đã từng có người sống".
Triệu Bân thầm nghĩ, chống nạnh nhìn bốn phía, vẻ mặt kỳ quái.
Người từng ở đây chắc chắn phải là cao nhân! Ở nơi không ai biết tạc được một các động phủ như thế này, hơn nữa còn cất giấu huyền cơ, hắn đã tới đây hai lần mà cũng không thể phát hiện ra.
Sau khi nhìn quanh, hắn lại chăm chú quan sát trên tường đá.
Có hoa văn được khắc trên đó, là những ký tự cổ xưa mà hắn không biết.
“Tú Nhi, trên đó nói gì vậy?”, Triệu Bân hỏi.
"Tâm đắc cảm ngộ".
Nguyệt Thần lãnh đạm nói, cũng lười xem qua.
Cô ta là thần, tất nhiên sẽ không coi trọng nó.
"Đây là đèn Trường Minh, lấy máu nhỏ vào, có thể chiêu hồn người chết".
"Chiêu hồn? Có thể khiến cho người chết sống lại sao?"