Trong đêm, Đại Bằng lướt qua trên bầu trời như một đám mây đen lớn.
Triệu Bân ngồi xếp bằng trên lưng nó, lẳng lặng ngửa mặt trông lên bầu trời cao, yên lặng nhìn lên vầng trăng treo trên bầu trời, đêm nay hắn có chút quái dị, toàn thân đều bị ánh trăng bao phủ, đặc biệt là ánh mắt đã thâm thúy hơn rất nhiều, như có ánh trăng đang lấp lánh phản chiếu bên trong.
"Tên nhóc khá lắm".
Nguyệt Thần đang giả vờ ngủ cũng phải mở mắt, thổn thức không dứt.
Hắn không chỉ đang ngắm trăng.
Triệu Bân trong lúc không có ai liền luân chuyển chân nguyên, luyện thần thông pháp môn thiên nhãn, tên nhóc này đúng là có dị bẩm thiên phú, có thể cải biến phương pháp luyện thiên nhãn, mượn ánh trăng sáng bồi dưỡng đôi mắt.
Ánh mặt trời quá nóng bỏng, còn ánh trăng kia thì lại rất mát lành.
Một mặt trời, một mặt trăng.
Như vậy, đây chính là âm dương kết hợp.
Ban ngày dùng ánh mặt trời luyện thiên nhãn, ban đêm dùng ánh trăng bồi dưỡng.
"Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi".
Nguyệt Thần lẩm bẩm, hít sâu một hơi.
Thần thông thiên nhãn mà cô ta truyền cho Triệu Bân thật ra vẫn chưa hoàn chỉnh, chỉ có nửa bộ đầu, nửa bộ sau chưa truyền chính là chỉ dẫn dùng ánh trăng bồi dưỡng đôi mắt, điều hòa âm dương.
Thật không ngờ cái tên này lại có thể tự diễn hóa ra nửa bộ pháp môn thần thông còn lại.
Thiên phú dị bẩm của hắn khiến cho cô ta hoảng sợ.
Keng! Keng!
Tiếng kiếm va chạm vang lên chói tai, cả Tử Tiêu cùng Long Uyên đều được Triệu Bân dùng hồn ngự kiếm, khiến cho chúng lượn quanh người của Đại Bằng, sự biến hóa của chiêu thức càng lúc càng khó lường.
Răng rắc! Răng rắc!
Ngoài ra, âm thanh xương cốt va chạm cũng từ bên trong cơ thể của Triệu Bân truyền ra.
Không sai, hắn lại đang luyện thể.
Cái tên này như có ba đầu sáu tay vậy, vừa luyện kiếm, vừa luyện thể, vừa dùng ánh trăng bồi dưỡng đôi mắt.
Nhưng như vậy vẫn chưa hết.