Thình thịch!
Triệu Bân nghe Nguyệt Thần nói thì thầm nuốt nước bọt liên tục.
Nhanh cũng phải mất một trăm năm sao?
Thời gian như thế thì có vẻ hơi dài, e rằng hắn vẫn chưa luyện được Thiên Nhãn thì đã chết mất rồi. Từ đó có thể thấy việc tạo ra được Thiên Nhãn phải khó khăn đến mức độ nào. Nhưng nếu như luyện được thì nhất định sẽ kinh hãi thế tục, thần thông Thiên Nhãn đã nói như thế.
Nhưng thật ra Nguyệt Thần đang lừa hắn.
Với thiên phú của Triệu Bân thì cần gì đến một trăm năm, theo như cô ta đoán thì nhiều nhất là mấy tháng thôi.
Pháp môn thì pháp môn nhưng khả năng lĩnh ngộ cũng vô cùng quan trọng.
Rõ ràng là tốc độ lĩnh ngộ của Triệu Bân rất phi thường. Trong số những người phàm mà cô ta đã gặp trong đời thì hắn là người có khả năng thiên phú cao nhất, đến cả hậu duệ truyền thừa của thần linh cũng chưa chắc hơn được hắn. Tư chất có lẽ có thể thay đổi được nhưng khả năng thiên phú là trời sinh, Triệu Bân sinh ra đã khác người, chuyện này có lẽ có liên quan đến lai lịch của hắn.
Cái tên này không phải là người bình thường.
Ít ra theo cô ta thấy thì hắn không tầm thường. Chỉ vì bóng dáng quen thuộc đó đã đến
Nhưng cô ta vẫn chưa nhớ ra được là nhân tài nào.
“Tú Nhi, ta xem thiên thư thấy có nhắc đến ngày cực dương một trăm năm mới có một lần, chuyện này có thật sự tồn tại không?”
Triệu Bân lại hỏi.
Ngày cực dương một trăm năm mới có một lần, là ngày thuần dương, mọi âm tà trên thế gian đều phải né tránh. Chỉ có điều, một trăm năm thì mới có một lần, mà hôm đó mặt trời sẽ nóng bỏng và chói chang nhất, nếu như luyện Thiên Nhãn vào hôm đó thì không biết sẽ có chuyện thần kỳ gì xảy ra hay không.