Đám đông lại bắt đầu đấu giá, đấu giá ngay tại chỗ, họ như những kẻ say khướt, gào thét mặt đỏ tía tai. Trên buổi đấu giá, họ vẫn chưa cướp được nên phải lén cố gắng. Tuổi thọ không còn nhiều, họ phải mua viên sinh linh quả này ngay lập tức, để kéo dài tuổi thọ.
Mười vạn là mức giá cao nhất.
Triệu Bân cầm lấy sinh linh quả.
Thành giao!
Có người mừng thì cũng có người lo, người có được sinh linh quả thì mừng, người không có được thì lại mắng chửi, nếu đây không phải ở trong thành thì họ đã xông lên cướp rồi.
“Thành chủ, ta biếu ông!”
Triệu Bân cười ha ha, đưa cho Dương Hùng một xấp ngân phiếu, một xấp đó phải đến mấy ngàn lượng. Thành chủ Vong Cổ mà, hiếm khi ra ngoài một hồi, nên phải trả phí lên sân khấu mới được.
Hẹn gặp lại.
Sau đó, tên này lập tức chạy mất tăm.
Đúng là hiểu chuyện!
Dương Hùng điềm nhiên như không nhận lấy, đúng là hậu bối mà lão ta thích, có được lợi cho mình cũng không quên biếu quà cho lão ta, sau này phải hợp tác thật tốt mới được.
“Làm thành chủ thì ngon rồi, chỉ cần đứng đó thu tiền!”
“Hầy, ông già này đứng ở đó lâu như vậy mà cũng không có ai đưa cho chén trà!”
“Càng già thì càng vô dụng mà!”
Chư Cát Huyền Đạo và lão mập vỗ tay, một trái một phải, rên rỉ rồi than thở, cũng không biết là nói cho ai nghe. Thằng nhóc tóc tím và Xích Yên nghe thấy thế thì liếc mắt một cái, hai lão thầy cúng này mà tụ tập lại thì trừ tán gẫu linh tinh ra, cũng không có chuyện gì khác.
“Hai vị các lão, mời vào trong!”
Dương Hùng cười, vừa rồi lão ta còn rất uy nghiêm, chớp mắt một cái đã chẳng khác nào hầu bàn.
“Ừ, cũng không tệ!”
Hai ông lão rất ra dáng, có người mời uống trà thì tội gì phải khách khí.
“Hai người đó là ai thế?”
“Trời biết, thành chủ sao lại cung kính với họ như vậy?”
“Chắc chắn là người tai to mặt lớn!”
Không ít người ngoái lại, nhìn thấy cảnh tượng này thì ngạc nhiên không thôi.
Thành Vong Cổ, ngoạ hổ tàng long!
“Một ngàn, hai ngàn, ba ngàn...”
Triệu Bân đi về nhà, ôm ngân phiếu hớn ha hớn hở hẳn ra.
Nhóc ham tiền và tên mập cũng ở đó, một trái một phải, thấy bạc liền sáng mắt lên.
Ai thấy thì cũng có phần mà.
Triệu Bân không keo kiệt chút nào.
Hai bên lao vào đánh nhau, lại còn có người hò hét cổ vũ.
Chậc chậc chậc!
Ba người ồn ào trên cả con phố, trở thành một khung cảnh nổi bật.
Hoặc là nên nói, đều do Triệu Bân quá chói mắt.
Một trận chiến ngoài thành, đánh bại thiếu chủ Huyết Ưng, giúp tăng thể diện cho thành Vong Cổ, cũng không có ai khinh thường hắn nữa, những lời mỉa mai chế giễu năm đó đều phải rút lại.
Nhưng Triệu Bân biết, có rất nhiều người đang âm thầm quan sát mình.
Có đại tộc, cũng có những gia tộc đối địch ở trong thành, sát khí không hề che giấu. Có người muốn báo thù, có người muốn bóp chết hắn từ trong trứng nước, chỉ là hắn không biết trong đó ẩn giấu bao nhiêu sát thủ La Sinh Môn. Nhiệm vụ ám sát lần đầu không thành công, hắn không nghĩ rằng đối phương sẽ bỏ qua. Chờ đi, chúng sẽ còn tiếp tục ám sát!