Vô Thượng Luân Hồi

Chương 208: 208: Tên Này Rất Có Tiền Đồ




“Thành chủ minh giám, hai ta chỉ so tài võ đạo thôi”.

“Đang đánh thì họ xông tới, nói năng không hợp, họ định giết ta”.

“Vì để bảo toàn tính mạng, vãn bối chỉ có thể kiềm giữ Nghiêm Khang”.

Triệu Bân cũng bắt đầu đáp trả, hết câu này đến câu khác không hề ngừng.

Nhìn qua thì hắn cực kỳ vô hại.

Nếu ngẫm kỹ lại thì hình như sự tình không phải như vậy. Hắn nói một hồi thì bắt đầu khóc, khóc chán chê thì ngồi bệt xuống đất, liên tục quệt nước mắt nước mũi.

Diễn xuất của tên này đúng thật là!

Chư Cát Huyền Đạo liên tục chặc lưỡi, mới ban nãy còn không sao mà, chỉ trong thoáng chốc đã bị một diễn viên nhập xác rồi à? Nước mắt của ngươi muốn chảy là chảy được ngay hả!

Chậc chậc chậc!

Khán giả đứng xem cũng cảm thán vô cùng.

Không thể không thừa nhận, Triệu thiếu gia đúng là nhân tài toàn năng, biết đánh đấm, biết lừa bịp, còn biết khóc lóc quậy phá, không nói đến chuyện khác, chỉ riêng khả năng diễn xuất này đã đủ sánh cùng thần bịp.

Nếu Liễu Thương Không cũng ở đây, chắc mặt mũi lão ta đen thui.

Con rể của lão ta chưa gì đã bắt vạ người ta rồi.

“Có tí phong phạm của ta đấy”.

Lời nói của Nguyệt Thần mới thực sự là thâm thúy.

Diễn kịch ấy mà!

Đây là kỹ năng tuyệt đỉnh cần phải có khi đi lừa đảo bịp bợm, chắc hẳn Triệu Bân không cần thầy dạy cũng thành thạo.

Riêng về điều này, cô ta cảm thấy rất vui lòng.

Nhìn sang Liễu Như Nguyệt, ánh mắt cô ta lộ rõ sự khinh bỉ. Triệu Bân trong trí nhớ của cô ta không phải như thế này, tại sao hắn lại học được cách la lối om sòm thế này, không để tâm đến hình tượng ư? Cũng không biết thế nào là mất mặt? Sự hoàn hảo của cô ta quả nhiên vì Triệu Bân mà nhuốm thêm một chút... vẩn đục.

Tính mạng suýt mất thì cần thể diện để làm cái quái gì?

Nếu biết được lời trong lòng của Liễu Như Nguyệt, chắc chắn Triệu Bân sẽ bớt chút thời gian để trả lời một câu như vậy.

Sắc mặt của đám đông trưởng lão tộc Huyết Ưng đã đen thui rồi.

Mẹ kiếp, muốn thương lượng thì thương lượng chứ, sao lại khóc lóc? Khóc cũng được thôi, còn nắm chặt thanh kiếm đặt ngang lên vai thiếu chủ nhà ta làm gì? Ngươi đừng sơ suất chém luôn đầu của thiếu chủ nhà ta đấy nhé!

Tên này rất có tiền đồ.


Dương Hùng hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn Triệu Bân cũng lệch đi rồi. Không hổ là đồ đệ cưng được hoàng tộc dạy dỗ, lúc đánh nhau thì như hùm như hổ, lúc khóc lóc cũng nhập vai nhanh như chớp!
“Thành chủ, ngươi phải đứng về phía ta!”
Triệu Bân nghẹn ngào nói, không biết hắn lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy.
“Còn có chuyện này nữa sao?”
Ngay khi phản ứng kịp thời, Dương Hùng quát lên một câu rất đanh thép. Những câu thoại đã nói trước đó được lão ta lướt lại một lần, nhưng lần này lão ta nhìn về phía đám đông trưởng lão của tộc Huyết Ưng. Những lời chửi thề thì không cần nói nữa, ánh mắt của lão ta đã ngụ ý cho tất cả mọi thứ: Mẹ kiếp, giữ tí thể diện chứ! Hậu bối so tài với nhau, lão bối cũng dám vác mặt xông lên à?

Ý gì đây, định giết người diệt khẩu chắc?

Bị lão ta nhìn như thế, gương mặt già nua của nhóm trưởng lão tộc Huyết Ưng bỗng chốc đỏ nhừ, cũng không biết vì phẫn nộ hay mất mặt. Bị Dương Hùng thuyết giáo như thế, mặt ai cũng nóng bừng.

“Tỉ thí kết thúc rồi, thả người”.