Nghiêm Khang lạnh lùng hét lên, lập tức tấn công.
Huyết ưng kêu lên rồi xông đến như một luồng tia sáng màu máu, tốc độ nhanh cực kì và còn mang theo cả gió lớn. Nó vẫn chưa đến thì phía đối diện đã cảm nhận được huyết khí ập vào mặt với sát khí nặng nề.
Keng! Keng!
Triệu Bân bấm tay niệm chú, một tay khống chế hai thanh kiếm.
Kiếm Long Uyên rung lên ù ù, kiếm Tử Tiêu cũng rung lên, cả hai cùng lúc phóng ra.
“Thuật ngự kiếm?”
Rất nhiều người chau mày, có vẻ như thuật ngự kiếm này cũng đã bị thất truyền.
Chỉ có Liễu Sĩ Nguyên - quản gia của nhà họ Liễu tỏ vẻ rất đáng sợ, chắc là lão ta đoán được Triệu Bân đã học thuật ngự kiếm từ đâu rồi. Thích khách được phái đi đã bị Triệu Bân giết chết, không thể hoàn thành được nhiệm vụ thì không nói làm gì, giờ còn bị người ta học được pháp môn ngự kiếm nữa, vụ làm ăn này lỗ vốn quá rồi.
Bụp! Choảng! Keng!
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên trên không trung, tia lửa bắn khắp trời.
Ngước mắt nhìn lên, huyết ưng và Đại Bằng giống như hai mảng mây màu sắc, một đen, một đỏ, lượn qua lượn lại, bay loạn trên bầu trời, lúc thì phóng xuống, lúc lại bay lên.
Nhìn sang chủ nhân của hai con chim đó thì...
Nghiêm Khang thi triển kiếm trận, Triệu Bân điều khiển hai thanh kiếm, vừa tấn công vừa phòng thủ, đấu đến mức khó phân thắng bại.
Nhưng không khó để nhận ra được là Triệu Bân đang ở thế hạ phong.
Hoặc cũng có thể nói, vì thú cưỡi của hắn kém hơn, tốc độ không nhanh bằng huyết ưng.
“Có thuật ngự kiếm thì đã làm sao? Cũng chẳng ra gì!”
Nghiêm Khang cười nhạo không kiêng nể gì, tộc Huyết Ưng chưa từng thua kém ai khi chiến đấu trên không trung, một con chim Đại Bằng đen xì xấu xí mà cũng dám tranh hùng với huyết ưng sao?
Triệu Bân không nói gì, cũng không nhìn Nghiêm Khang.
Từ đầu đến cuối, hắn đều nhìn huyết ưng. Hắn đang thầm nghĩ làm sao để đánh bại nó, đánh địch thì phải đánh ngựa trước, đánh rơi huyết ưng thì Nghiêm Khang cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.
Khổ nỗi tốc độ của huyết ưng như lốc xoáy, nhanh không thể tưởng.
So với việc giết Huyết Điêu thì việc giết huyết ưng vốn không cùng một đẳng cấp.
“Tộc Huyết Ưng khống chế bầu trời đúng là danh bất hư truyền!”
“Một con quạ đen và một con huyết ưng, vốn dĩ không thể so sánh hai con thú cưỡi này với nhau!”
“E là Triệu Bân sẽ phải quỳ gối thôi!”
Rất nhiều người lớn tuổi đều vuốt râu, họ đều có thể nhìn ra được, khi đánh nhau trên không thì Triệu Bân sẽ kém hơn. Thú cưỡi là con chim tạp chủng đó của hắn kém cỏi quá, nếu như bị Nghiêm Khang đánh rơi, té từ độ cao như thế xuống đất thì cả người lẫn chim không tan xác mới là lạ.
“Triệu Bân thua rồi!”
Không biết là ai đã lên tiếng nữa.
Không cần hắn ta nói thì mọi người cũng đều nhìn thấy được, Đại Bằng bị trúng một tia kiếm quang, rơi từ trên trời xuống.
Nhưng thật ra nó không bị thương, nó đã kịp thời tránh được.
Đại Bằng rơi xuống thấp rồi lại lượn một cú đẹp mắt và phóng lên trời cao trở lại.
“Quắp nát nó cho ta!”
Nghiêm Khang lạnh lùng hét lên, vung kiếm chỉ xuống phía dưới, huyết ưng phóng xuống như một tia sáng màu máu.
Triệu Bân bình tĩnh, vung hai tấm bùa ra.
Là bùa tốc hành! Hắn dán lên trên hai cánh của Đại Bằng. Bùa tốc hành ấy không chỉ người luyện võ có thể dùng mà thú thông linh cũng có thể. Nếu như tốc độ không bằng huyết ưng, vậy thì dùng tuyệt chiêu, ông đây không tin ngươi có thể nhanh hơn bùa tốc hành!
Soạt!
Có bùa tốc hành hỗ trợ, tốc độ của Đại Bằng đột ngột tăng cao, nó giống như một bóng đen.
Nghiêm Khang ngây ra, giở tuyệt chiêu rồi chắc!
Huyết ưng cũng ngây ra, hay cho một con chim hoang dại, chân cánh cũng nhanh nhẹn lắm!
“Bùa tốc hành cũng có thể dùng như thế sao?”
Lâm Tà đứng trên tường thành bất giác giật nhẹ khóe miệng.
“Lãng phí!”
Lão mập chậc lưỡi, hai tấm bùa tốc hành đấy, đúng là đồ phá gia mà!
“Bay thẳng lên trời!”
Gã mập Tiểu Hắc khá phấn khích, gã lớn tiếng hét, cả người run lên.
Soạt!
Giống như gã đã đoán, Đại Bằng đã bay thẳng lên trời, vút thẳng vào tận mây xanh.
“Chạy đi đâu!”
Nghiêm Khang đuổi theo với vẻ mặt hung tợn, hắn ta không phục, huyết ưng của hắn ta cũng không phục. Một con chim dại thì dựa vào đâu mà bay cao hơn ta đây.
Ta không chỉ bay cao mà còn bay nhanh nữa!
Lúc này là lúc Đại Bằng đáp trả, nó và Triệu Bân tâm ý tương thông nên đã nhanh chóng thích ứng với bùa tốc hành, hoặc cũng có thể là do nó có tiềm năng nghịch thiên, dù cho có xấu xí thế nào thì nó cũng vẫn là Đại Bằng, dù cho không có ký ức nhưng nó vẫn có tư chất nhất định.
Cục diện của trận đấu đã lập tức thay đổi.
Huyết ưng bị đè bẹp về tốc độ, nó liên tục bị khống chế, không ngừng phát ra huyết quang.
“Ta không tin!”
Nghiêm Khang lại phẫn nộ, tộc Huyết Ưng làm chủ bầu trời, có khi nào từng thua kém ai đâu?
Huyết ưng cũng không tin.
Chính vì không tin nên mới vô cùng kích động. Nó cực kì hung tợn, liều mạng đuổi theo, cũng vì vậy mà quên mất trên lưng mình vẫn còn có người. Nó lượn rất nhanh, mấy lần Nghiêm Khang suýt chút rơi xuống đất, hắn không thể nào đứng vững trên lưng nó.
“Đã nói rồi mà, sẽ có biến chuyển!”
“Ông già, xem ra lợi thế đánh nhau trên không của tộc Huyết Ưng các ông không dùng được nữa rồi!”
“Vẫn chưa phân thắng bại, đừng kết luận quá sớm!”
Tiếng bàn tán lại vang lên, tiếng chậc lưỡi cũng vang lên không kém. Trước đó, không ai xem trọng Triệu Bân, bây giờ tình thế đã nghiêng hẳn về một bên, vẻ mặt của trưởng lão tộc Huyết Ưng đã không còn bình thường nữa rồi. Nghiêm Khang mất mặt thì cũng thôi đi, cả tộc Huyết Ưng của ông ta cũng đã mất hết mặt mũi rồi.
“Giết, giết cho ta!”
Nghiêm Khang giận dữ hét lên, tiếng hét một lần nữa vang khắp trời đất, hắn ta túm lấy huyết ưng, bay lên trời.
“Chỉ sợ ngươi không đến thôi!”
Triệu Bân cười lạnh lùng một tiếng, vung mạnh tay áo một cái, một vùng phi đao rơi xuống.
Không sai, là cả một vùng!
Trên mỗi thanh phi đao đều có treo một lá bùa nổ. Mặc dù bùa nổ không có tác dụng với Nghiêm Khang nhưng lại có tác dụng với huyết ưng, chỉ cần nổ chết con chim đó thì chuyện gì cũng dễ dàng.
“Có bùa nổ, mau tránh ra!”
Nghiêm Khang không ngốc, từ xa hắn ta đã nhìn thấy bùa nổ treo trên phi đao rồi.
Huyết ưng hiểu ý, sải cánh muốn né tránh.
Khổ nỗi, Triệu Bân còn cao tay hơn, trên mỗi thanh phi đao đều có khắc phù văn ngự kiếm. Hắn có thể điều khiển được Long Uyên và Tử Tiêu thì đương nhiên cũng có thể điều khiển được phi đao.
Huyết ưng né được thì phi đao cũng rẽ hướng.
Bà mẹ nó, còn chơi trò này nữa hả?
Cặp mắt hung tợn của huyết ưng bỗng thu lại, phi đao đã đến, không thể né được nữa.
Thiếu chủ nhà họ Nghiêm không chịu tin cũng trợn tròn hai mắt.
Có lẽ vì quá tức giận nên đã mất đi sự thông thái, hắn ta nhìn phi đao rồi lại nhìn bùa nổ, nhưng lại quên mất thuật ngự kiếm, thế là liền bị phi đao cắm đầy ngực.
Nhưng chuyện đó không quan trọng.
Quan trọng là bùa nổ đã sắp nổ tung rồi.