Vô Thượng Luân Hồi

Chương 201: 201: Triệu Bân Đấu Với Nghiêm Khang




“Chi bằng thêm tí tiền thưởng nhỉ”.

“Thêm thế nào?”, Triệu Bân mỉm cười nhìn Nghiêm Khang, hắn cũng có ý định này đấy, không ngờ đối phương lên tiếng trước. Đặt ra thêm tí chiến lợi phẩm thì hắn sẽ vui vẻ đón nhận công việc này.

“Nếu ta thắng, ngươi phải khấu đầu nhận sai với ta trước mặt người dân toàn thành”, Nghiêm Khang mỉm cười bỡn cợt: “Ngoài ra, cửa hàng binh khí của Triệu gia ngươi sẽ thuộc về Liễu gia”.

“Ta thắng thì sao?”, Triệu Bân bật cười.

“Ngươi thắng thì quả này sẽ thuộc về ngươi”, Nghiêm Khang nói rồi vung tay áo ra một quả cây, chính là quả sinh linh mà hôm qua hắn ta mua được từ phiên đấu giá, mùi thơm ngào ngạt.

“Không được!”

“Thế ý của ngươi là sao?”

“Nếu ta thắng, toàn bộ tài sản trên người ngươi sẽ thuộc về ta”, Triệu Bân thản nhiên nói.

“Tiểu tử, đòi hỏi không nhỏ nhỉ!”

“Gia cảnh nghèo túng nên phải kiếm ít tiền bên ngoài thôi. Thiếu chủ Huyết Ưng chắc sẽ không phản đối đâu nhỉ”.

“Tùy ngươi!”

Khóe miệng Nghiêm Khang khẽ nhếch lên.

Cược gì hắn ta cũng đồng ý, bởi theo hắn ta thấy, hắn ta không có lý do gì để thua.

“Nếu không làm sao được gọi là con cháu của đại gia tộc chứ, quả nhiên rất hào sảng”.

Triệu Bân nói rồi tiện tay rút kiếm Tử Tiêu ra, hà hơi lên thanh kiếm, sau đó còn lau lau vào người mình. Nghiêm Khang tùy ý thì hắn càng thêm tùy ý, muốn cược gì hắn cũng chiều theo, bởi vì cho dù cá cược điều gì thì Nghiêm Khang cũng thua thôi.

Hắn vẫn tự tin về điều này lắm chứ.

Nếu đánh cùng cấp thì không bao giờ thất bại chính là niềm tin vô địch của hắn, ai đến cũng thế cả.

Dù cho chỉ còn một cánh tay cũng như vậy thôi.

“Hôm nay chắc chắn ta sẽ phế bỏ ngươi!”

Nghiêm Khang cười khẩy một tiếng, đột ngột di chuyển, hắn ta bay ngược về sau. Trong lúc bay, cánh tay hắn ta vung ra, mười mấy luồng kiếm khí bắn tới khiến bầu không khí cũng gầm thét.

“Rất rực rỡ nhỉ!”

Triệu Bân hờ hững lên tiếng, hắn đang nói đến kiếm khí, vừa nhìn qua thì quả thực rất đẹp mắt, còn về uy lực thì hắn không dám xu nịnh. Không phải hắn coi thường Nghiêm Khang, nhưng quả thực còn chẳng phá nổi chân nguyên hộ thể của hắn.

“Thủy độn: bùn nhão!”

Nghiêm Khang đột nhiên nói một câu, ấn quyết trong tay đã hình thành, chiến đài trơn nhẵn bỗng chốc trở nên lầy lội như một vũng bùn, lực hút của nó cũng không nhỏ, đến mức Triệu Bân sa chân vào bùn, nhanh chóng ngã xuống.

Đây mới là mục đích thực sự của Nghiêm Khang.

Mười mấy luồng kiếm khí trước đó chẳng qua chỉ là đòn giương đông kích tây. Vì đã được diện kiến thân pháp của Triệu Bân nên hắn ta phải nghĩ cách đó hạ tốc độ của hắn xuống, vũng bùn từ thủy độn này rất phù hợp, cũng thuộc dạng bàng môn tà đạo, là một bí thuật trợ lực, nhưng rất hữu dụng.

“Cũng biết không ít nhỉ!”

Triệu Bân cảm thán, xem ra thiếu chủ của tộc Huyết Ưng không phải dạng không có não.

Keng!

Thời khắc này đây, Nghiêm Khang đã lao đến, tay cầm một thanh kiếm bằng bạc.

Công pháp hả, cũng rất sắc bén đấy!

Thêm cả vũng bùn mà hắn ta sử dụng này nữa, không bị hạn chế về tốc độ, thân pháp cũng rất kỳ ảo. Nếu đổi lại là võ tu Chân Linh tầng hai bình thường, chắc chắn sẽ bị đâm xuyên bằng một nhát kiếm.

Tiếc rằng hắn ta tìm nhầm đối tượng rồi.

Triệu Bân không phải là võ tu Chân Linh bình thường, còn chưa bị đâm trúng, hắn đã nhẹ nhàng né đi rồi.

“Hay lắm!”

Nghiêm Khang cười lạnh, lách mình bay đi.

Soạt!

Triệu Bân đuổi theo như một cái bóng, Tử Tiêu có kiếm ảnh, gầm thét lao ra.

Keng! Đùng! Keng!

Sau đó là tiếng kim loại va chạm với nhau, đều còn một tay nên hai người so tài bằng kiếm pháp. Mỗi lần hai thanh kiếm va đụng đều có tia lửa tóe ra, tiếng leng keng vang lên không ngớt.

Không khó để nhận ra Nghiêm Khang hoàn toàn rơi vào thế yếu.

So về kiếm pháp thì hắn ta thua xa.

Kiếm quyết của Triệu Bân rất kỳ ảo, huyền diệu lại khó lường, nhìn từng chiêu thức dường như biến đổi khôn cùng, kiếm ảnh rất nhiều, phân phân hợp hợp, tiếng kiếm ngân cực kỳ chói tai, vả lại nhát sau bá đạo hơn nhát trước, đánh cho Nghiêm Khang đứng cũng không vững.

“Sao có thể thế được!”

Nghiêm Khang hoảng loạn trong lòng.

Kiếm quyết mà hắn ta sử dụng chính là kiếm quyết bí truyền của gia tộc, có thể xếp trong vài hạng đầu ở Đại Hạ, thế nhưng gặp phải Triệu Bân thì liên tục bị chế ngự. Kiếm pháp của đối phương thực sự quỷ dị, không tìm ra được kẽ hở nào, giao chiến mới mười hồi mà trên người hắn ta đã đầy những vết chém, không dưới mười nhát.

Thiếu gia của tiểu gia tộc.

Tu vi chẳng qua cũng mới đến Chân Linh tầng hai.

Cái tên Triệu Bân này học ở đâu ra kiếm pháp tinh xảo và kỳ diệu đến vậy.

“Kiếm quyết huyền ảo quá”.

“Triệu Bân đang dùng kiếm pháp của Triệu gia đấy”.

“Tên tiểu tử này quả nhiên không tầm thường”.

Trước cổng thành, người đông như trẩy hội, trên tường thành cũng lố nhố đầu người, ai xem xong cũng hô lên kinh ngạc. Cho dù là các lão bối cũng không ngớt lời tán dương kiếm pháp của Triệu Bân.

“Kiếm quyết Thiên Lôi?”

Lão mập khẽ lầm bầm một tiếng, nghiêng đầu nhìn Chư Cát Huyền Đạo.

Chư Cát Huyền Đạo chỉ cười chứ không nói.

Kiếm chiêu của Triệu Bân quả thực có bóng dáng của kiếm quyết Thiên Lôi của ông ta, chẳng qua nó đã không còn là kiếm quyết Thiên Lôi từ lâu rồi. Triệu thiếu gia thiên phú quá yêu nghiệt, tự sáng tạo ra kiếm pháp. Nhìn chiêu thức kia là biết, hiển nhiên đã đến độ kiếm và người hòa làm một rồi.

Trước đó nhóc ham tiền cũng bị đánh bại như thế đấy.

Không ngờ rằng, mấy ngày sau gặp lại, nó còn tinh xảo hơn nhiều.

“Đúng là có bản lĩnh thật!”

Thằng nhóc tóc tím chặc lưỡi, Xích Yên cảm thán, đúng là mở rộng tầm mắt.

“Đồ đệ của Hoàng tộc quả nhiên có bản lĩnh thật”.


Lão Vong Cổ mỉm cười vuốt râu, không nói đến chuyện khác, chỉ riêng kiếm pháp này, không một ai trong số những võ tu Chân Linh mà lão ta từng gặp có thể dùng được. Triệu Bân chính là người đầu tiên.
“Tiểu tử hay lắm, thâm tàng bất lộ!”
Lâm Tà nốc một hớp rượu mạnh, hắn ta cũng rất tán thưởng kiếm pháp của Triệu Bân. Doãn Hồn cách đó không xa nheo nheo mắt, lần đầu thấy được chiêu thức quỷ dị như vậy.
“Chẳng trách không giết được ngươi”.
Quản sự của Liễu gia cũng có mặt ở đây, nghiến răng nghiến lợi. Hóa ra Triệu Bân ẩn mình thâm sâu đến vậy.

“Thiên tài cái thế gánh theo cái danh vô dụng ư?”

Thanh Dao lầm bầm, khẽ mỉm cười.

“Chân Linh tầng hai, đánh giá thấp ngươi rồi”.