Vô Thượng Luân Hồi

Chương 2: 2: Kẻ Mạnh Làm Vua




“Bây giờ thì tốt rồi, phế vật và người mù, đúng là trời sinh một cặp”. Giữa những tiếng xôn xao, Triệu Bân loạng choạng đứng dậy, còn không thể đứng vững, ngước đôi mắt mờ mịt lên nhìn Liễu Như Nguyệt.

Cô ta đang ở trên cao.

Vầng sáng màu tím bao phủ quanh cơ thể của cô ta trông thật chói mắt.

Đó là chân nguyên, chân nguyên hộ thể của võ tu.

Đây là một thế giới kỳ dị, người nào có linh mạch đều tu võ đạo, trở thành võ tu.

Võ tu khác với những người bình thường.

Võ tu có thể hấp thụ thiên địa linh khí, tinh hoa nhật nguyệt, lại có thể phối hợp với võ đạo công pháp, ngưng tụ thành chân nguyên hộ thể, từ đó tứ chi xương cốt, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch đều có thể được cường hóa.

Quanh năm suốt tháng bồi dưỡng, họ đã sớm trở thành những tồn tại vượt xa người thường.

Năm cảnh giới của võ đạo: Ngưng Nguyên, Chân Linh, Huyền Dương, Địa Tạng, Thiên Võ.

Mà Liễu Như Nguyệt đã đạt tới cảnh giới Chân Linh, làm sao một tên phế vật như hắn có thể đả thương được.

“Liễu gia, hiếp người quá đáng”, còn chưa đợi Triệu Bân lên tiếng tiếp, thì đã nghe một tiếng gầm từ đâu truyền tới.

Trong chớp mắt, một nhóm người ngựa đã phi nước đại từ xa đến.

Người của Triệu gia đã đến, đứng đầu là cha của Triệu Bân, cũng chính là đương kim gia chủ của Triệu gia, Triệu Uyên. Ông ấy biết được tin Triệu Bân mang theo kiếm đằng đằng sát khí chạy ra ngoài thì liền chạy vào phòng tân hôn để xem xét, sau khi nhìn thấy tân nương là Liễu Tâm Như, ông ấy đã vô cùng tức giận.

Hứa hôn với Liễu Như Nguyệt, nhưng lại gả Liễu Tâm Như đến đây.

Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục!

Nhìn thấy Triệu Uyên đến, Liễu Như Nguyệt cũng cảm thấy chột dạ, bởi vì chính cô ta là người đã bày ra âm mưu này.

“Liễu Thương Không, ngươi cút ra đây cho ta”, Triệu Uyên tức giận gầm lên.

“Các ngươi hay lắm, dám thay cột đổi xà, hôm nay Liễu gia các ngươi phải cho Triệu gia ta một lời giải thích!”

“Không biết trưởng tộc Triệu gia muốn giải thích cái gì?”

Một thanh âm lãnh đạm bỗng vang lên.

Cổng lớn Liễu phủ lại mở ra một lần nữa, nhưng người bước ra không phải là Lưu Thương Không, mà là một đạo cô, trong tay cầm phất trần, tay áo phất phơ, khí chất thanh cao không nhiễm bụi trần, giống như bậc tiên nhân vừa bước ra khỏi bức họa.



“Thiên Tông”, Triệu Uyên nheo mắt.

Ông ấy không biết đạo cô này là ai, nhưng ông ấy nhận ra ấn ký Hỏa Vân trên y phục của đạo cô.

Đó là một ký hiệu, ký hiệu của Thiên Tông.

Vùng đất này được cai trị bởi Đại Hạ Long Triều, tất cả mọi người có mặt tại đây đều là con dân của Đại Hạ Long Triều.

Và Thiên Tông được sinh ra để bảo vệ Đại Hạ Long Triều.

Đây là môn phái duy nhất bên trong Long Triều, thân phận cao quý, ngang với hoàng tộc.

“Đây... là người của Thiên Tông”.

Mọi người xung quanh đều cảm thấy kinh sợ, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy.

Người của Thiên Tông rất bí ẩn, hầu như không xuất hiện trong thiên hạ, nhưng một khi xuất hiện thì sẽ gây nên chấn động tứ phương.

Hôm nay được nhìn thấy, quả thực là vô cùng vinh hạnh.

“Bước ra từ Liễu gia, chẳng lẽ đạo cô này là khách của Liễu gia sao?”

Người trên phố âm thầm suy đoán.

“Chẳng trách Liễu gia lại ngang tàng như vậy, thì ra là có Thiên Tông chống lưng cho họ”.

“Xin ra mắt sư phụ”.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Liễu Như Nguyệt hơi nghiêng người, thi lễ với đạo cô kia. Một lễ này của Liễu Như Nguyệt không chỉ để tỏ vẻ cung kính với đạo cô, mà còn là để cho Triệu gia nhìn thấy. Sau khi thi lễ xong, cô ta tự tin hất cằm lên.

Một tiếng “sư phụ” này của cô ta khiến cho mấy người Triệu gia đều cau mày.

Danh tiếng của Thiên Tông quá lớn, giống như một ngọn núi sừng sững tám ngàn trượng cao, trấn áp thiên địa, bên trong Long Triều ngàn vạn năm qua, người nào chọc giận Thiên Tông đều không có kết quả tốt, nhẹ thì mất mạng, nặng thì còn dính dáng tới cửu tộc.

“Chỉ là một tên phế vật, không xứng với đồ nhi của ta”.

Đạo cô kia lạnh lùng nói, thanh âm vô cùng khắc nghiệt, bà ta không thèm nhìn tới Triệu Bân mà cũng mặc kệ luôn người của Triệu gia, đứng ở cuối bậc thang, giống như người thống trị thiên hạ, thật sự là coi trời bằng vung.

Lời nói vừa dứt, bà ta phất tay áo, một hộp bảo vật bay ra ngoài, nằm lơ lửng trên không. Kế đến, bà ta dùng giọng điệu lãnh đạm không chút cảm xúc, nói: “Đây là Luyện Tâm đan, ta ban thưởng cho Triệu gia. Chuyện của hai gia tộc kết thúc tại đây”.



Giọng điệu này rõ ràng không phải muốn thương lượng, mà là muốn ra lệnh.

Viên đan dược đó cũng không phải là một món quà, mà là của bố thí.

Sắc mặt của Triệu Uyên vô cùng tồi tệ, âm trầm ảm đạm, tay cầm kiếm không khỏi run lên.

Biết rõ là bị người ta làm nhục, nhưng không dám lên tiếng.

Đó là người của Thiên Tông, nếu muốn diệt Triệu gia của ông ấy thì chẳng cần thời gian tới nửa nén hương. Ông ấy không sợ chết, nhưng còn Triệu gia thì sao? Chọc giận Thiên Tông, toàn bộ Triệu gia sẽ gặp nạn tru diệt gia môn, như vậy ông ấy còn mặt mũi nào mà đi gặp liệt tổ liệt tông ở dưới suối vàng.

Triệu Bân cũng tức giận đến run người, hai tay nắm chặt đến rướm cả máu.

Những lời nói của đạo cô kia, từng chữ từng chữ như từng mũi đinh sắt đóng chặt vào linh hồn của hắn.

“Đi”.

Triệu Uyên phất tay áo quay người đi, Luyện Tâm đan kia cũng bỏ qua, ông ấy sẽ không bao giờ cầm tới, nếu cầm thì ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng của Triệu gia cũng sẽ chẳng còn nữa!

Triệu Bân cũng quay đi.

Trước khi đi, hắn còn liếc nhìn lại Liễu Như Nguyệt, hai mắt vẫn còn tơ máu, nhưng nét mặt của hắn chẳng vui cũng chẳng buồn, không hận cũng không oán, chỉ như nét mặt của một con rối, một cái xác biết đi, bình lặng đến đáng sợ.

Nhưng ẩn bến dưới vẻ ngoài bình lặng đó chính là lửa giận ngập trời.

Nếu như có một ngày hắn trở lại giới võ tu, thì những sỉ nhục đêm nay hắn sẽ trả lại cho Liễu gia gấp trăm lần.

“Quả là một màn kịch lớn!”

“Người kia thật chẳng biết tự lượng sức, linh mạch đứt đoạn mà còn muốn lấy được nữ thần, quá nực cười”.

“Nói vậy nhưng Liễu gia kia cũng thật quá đáng”.

Những lời xì xào bàn tán lại bắt đầu.

Người trên đường đứng nép vào hai bên, đều rất ăn ý nhường đường cho Triệu gia, xì xào bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ, giống y hệt như đang nhìn một đám phạm nhân đi qua, khắp nơi tràn ngập thanh âm châm biếm, tiếc nuối, giễu cợt.

Đây là thế giới mà kẻ mạnh mới được tôn trọng, với những quy tắc sinh tồn đẫm máu.

Kẻ mạnh, có quyền tùy ý chà đạp người khác.

Còn kẻ yếu, thì đáng đời bị chà đạp.