Vô Thượng Luân Hồi

Chương 199: 199: Lời Khiêu Chiến Của Đại Gia Tộc




“Đốt đốt đốt!”

Lời nói của Nguyệt Thần, đương nhiên Triệu Bân phải nghe. Hắn dùng đến thú hỏa, bao trùm chiếc áo cà sa.

Chất liệu của áo cà sa này quả thực rất kỳ lạ.

Thú hỏa bá đạo và đen kịt, thế nhưng nhất thời không thể khiến nó bắt lửa.

Xem ra nó không chỉ có thể tránh tà mà còn chống cháy nữa?

Phải mất tận một khắc, nó mới bắt đầu bốc cháy.

Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, áo cà sa hóa thành tro tàn, từng tấc từng tấc một. Cứ mỗi khi áo cà sa cháy được một tấc, tên này lại đau lòng thêm một phần. Nếu là dăm ba ngàn lượng thì đành thôi, chứ mẹ kiếp, cái áo này mười vạn lượng đấy! Để mua được nó, hắn dồn hết tích lũy của mình vào rồi.

Ơ?

Áo cà sa cháy hết, nhưng có một vật còn sót lại.

Hóa ra là một chữ “Vạn” (卍) tỏa ra ánh sáng màu vàng kim lấp lánh, dù áo cà sa đã cháy hết nhưng nó vẫn lơ lửng trên không trung. Nhìn qua thì rất bình thường, phải quan sát kỹ mới thấy được điểm phi phàm của nó. Trong mơ hồ, dường như hắn có thể nghe được thứ âm thanh rất huyền ảo, giống như khúc nhạc thần cổ xưa, khiến lòng hắn hoảng loạn.

“Đây chính là Độn Giáp Thiên Tự!”, Nguyệt Thần thong dong nói.

“Độn Giáp Thiên Tự?”, Triệu Bân gãi đầu, mặt mày hiếu kỳ: “Lai lịch thế nào?”

“Độn Giáp Thiên Tự xuất phát từ Độn Giáp Thiên Thư, nếu tập hợp đủ Độn Giáp Thiên Tự có thể triệu hồi Độn Giáp Thiên Thư. Tương truyền rằng thiên thư có thể thấy được quá khứ, hiện tại và tương lai”, Nguyệt Thần thong thả nói: “Tiếc rằng từ cổ chí kim, bao gồm hàng vạn vị thần cũng chưa có ai tập hợp đủ, càng không ai thực sự được thấy Độn Giáp Thiên Thư”.

“Nghe có vẻ rất khó tin đấy!”, Triệu Bân ngơ ngác nói.

“Khắc chữ Vạn độn giáp này lên thanh kiếm, ngày sau ắt có tác dụng lớn”.

“Đã hiểu”.

Triệu Bân không hỏi nhiều, dẫn chữ Vạn này khắc lên kiếm Long Uyên.

Uỳnh!

Có chữ này khắc vào, kiếm Long Uyên bỗng chốc vang lên một tiếng vang khe khẽ.

Bây giờ nhìn lại, toàn bộ thanh kiếm được phủ một quầng sáng màu vàng kim nhàn nhạt, có khí tức của rồng lượn quanh, đồng thời cũng có tiếng rồng ngâm vang vọng, trông khá hơn hẳn lúc xưa.

“Đúng là kỳ diệu!”

Hai mắt Triệu Bân sáng ngời lên, hắn dùng thiên lôi và thú hỏa bao quanh kiếm Long Uyên, dùng thú hỏa để tôi luyện, dùng thiên lôi để mài bóng, khiến kiếm và Thiên Tự hoàn toàn hòa vào làm một.

Điều duy nhất không đủ hòa hợp chính là bề ngoài của Long Uyên.

Bao nhiêu lâu nay, Long Uyên trông vẫn rất đần độn, nó được đúc bằng vẫn thiết, cực kỳ cứng rắn, rất khó mài mòn, đến nay vẫn chưa thể mài ra được cạnh sắc cho thanh kiếm này.

Mà hắn, về cơ bản chỉ dùng nó để đập người ta.

Khỏi nói chứ, dùng nó để đập người khác cũng có tác dụng lắm. Với võ tu cùng đẳng cấp, hiếm ai có thể đỡ được. Vẫn thiết nặng trịch, Long Uyên cũng nặng trịch, cực kỳ bá đạo.

Thu kiếm về, hắn lấy ra bộ đồ nghề vẽ bùa.

Bùa nổ tích trữ được khá nhiều còn bùa tốc hành thì không thừa lá nào vì đem bù hết vào giá chênh lệch của ngân lượng rồi. Bùa chú giữ mệnh mà, phải chuẩn bị nhiều chút.

Ngày hôm sau.

Sắc trời vừa mới sáng đã nghe thấy truyền thuyết về thần bịp.

Những kẻ thích buôn chuyện chứ không màng đến tu đạo thì ở đâu cũng có, mỗi một quán trà hay tửu lâu luôn có một người. Sau một đêm nghỉ ngơi, bồi dưỡng tinh lực, họ lại bắt đầu chém gió.

“Triệu Bân, ra khỏi thành đấu một trận!”

Chưa được bao lâu đã nghe một tiếng gào to, gào cực kỳ ngang ngược.

Tiếng gào bắt nguồn từ bên ngoài thành.

Nhìn kỹ lại, hóa ra là Nghiêm Khang - thiếu chủ tộc Huyết Ưng. Người bị lừa đến mức thổ huyết trong phiên đấu giá ngày hôm qua chính là hắn ta đấy, không tìm được thần bịp, hắn ta bèn tìm một người để trút giận. Triệu Bân của Triệu gia rất thích hợp đấy, kẻ vô dụng bị đánh ở Vọng Nguyệt Lâu, hắn ta vẫn nhớ kỹ lắm! Trong thành không được phép đánh nhau, vậy thì kiếm lại thể diện ở bên ngoài thành vậy.

“Ta đã bảo rồi mà, không thể xong chuyện được đâu!”

“Làm loạn ở Vọng Nguyệt Lâu nên bị thành chủ mời đi uống trà, hắn ta cam lòng mới lạ đấy”.

“Triệu Bân e là không đi đâu”.

“Nghiêm Khang là Chân Linh đạt đỉnh rồi, Triệu Bân mới là Chân Linh tầng hai thôi, còn kém tận bảy tầng kìa? Vả lại Triệu Bân chỉ có một tay, tình cảnh như thế, có bị ngu mới đi”.

“Cũng khó nói lắm, Triệu Bân không đơn giản mà!”

Trên đường lớn của thành Vong Cổ vào sáng sớm rộn ràng những lời thảo luận.

Đến mức mà truyền thuyết về thần bịp cũng bị chuyện này đè xuống.

Bấy giờ đã có người ra khỏi thành.

Từ đằng xa đã trông thấy một con huyết ưng to lớn đang sải cánh giữa không trung, mà Nghiêm Khang thì đứng trên lưng huyết ưng, từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống thành Vong Cổ, cực kỳ oai phong.

“Lại còn có cả huyết ưng kìa!”

“Ta ngần này tuổi rồi, lần đầu thấy thứ tọa kỵ có thể bay được đấy!”

“Tộc Huyết Ưng quả là danh bất hư truyền!”

Rất nhiều người trèo lên tường thành mà vẫn phải ngẩng đầu nhìn lên, so với Nghiêm Khang thì người ta hứng thú với con huyết ưng kia hơn. Hai cánh của nó sải rộng ra đến vài ba trượng, đôi mắt sắc bén, ánh mắt hung hãn, sát khí bao quanh cơ thể, nhìn là biết, muốn huấn luyện và nuôi dưỡng được loại linh thú biết bay này phải cho ăn toàn vật sống, đến mức nhuốm mùi máu tanh nồng nặc, chỉ nhìn thôi đã đủ chết khiếp rồi.

“Triệu Bân, ra khỏi thành đấu một trận!”

Thấy người đứng xem có vẻ nhiều, Nghiêm Khang hô thêm lần nữa, tiếng hô dõng dạc, tràn đầy tự tin, trên đỉnh đầu hắn dường như còn có thêm một quầng sáng.

Từ khi tới thành Vong Cổ, chỗ nào cũng làm hắn uất hận.


Hôm nay, hắn phải đòi lại được thể diện, cũng phải để cho Liễu gia thấy được, ông đây rất đỉnh nhé. Nói là tìm Triệu Bân tính sổ, chẳng qua cũng chỉ vì muốn thể hiện bản thân. Nếu Liễu gia thấy vui, chưa biết chừng sẽ đồng ý, thế là công đức viên mãn.
Người muốn tìm Triệu Bân để tính sổ đâu chỉ có mình hắn ta.
Ví dụ như Hàn Triều, Vũ Văn Hạo hay đám con cháu các gia tộc lớn bị lừa, về cơ bản họ có mặt ở đây hết, chẳng qua là Nghiêm Khang lên tiếng trước, đành phải đợi vậy.
Không chỉ riêng họ đến, còn có rất nhiều người quen.
Đương nhiên không thể thiếu được Lâm Tà, xách theo bầu rượu, ngả người lên tường thành mà uống rượu. Hắn ta vẫn ăn mặc lôi thôi lếch thếch, cà lơ phất phơ, phóng đãng bất kham. Có lẽ hắn là người duy nhất trong đám con cháu của các đại gia tộc không tới cầu hôn, vì không ưa gì Liễu gia, cũng không ưng gì Liễu Như Nguyệt nên không tham gia góp vui.

Cách đó không xa, Doãn Hồn cũng có mặt.

Tên này nhìn chằm chằm vào Lâm Tà, định tìm hắn ta đánh thêm trận nữa.