Vô Thượng Luân Hồi

Chương 195: 195: Kẻ Gây Tai Họa




Triệu Bân nói một lời, khiến cho tất cả đều im lặng.

Có rất nhiều người xoa cằm, cũng có rất nhiều người vuốt râu.

"Điều kiện này, không quá đáng".

"Còn chưa định giá mà đã muốn kiểm tra túi tiền của người ta, mặt dày thế! Ngươi muốn kiểm tra thì kiểm tra sao, chuyện này mà truyền ra ngoài, mấy lão tiền bối không mắng cho mới là lạ!"

"Hơn nữa, trong đấu giá làm gì có quy tắc như vậy".

Tiếng bàn tán vang lên không ngớt, bọn họ không chỉ đang xem kịch, mà cũng đang ở đây phân xử.

Muốn xem tiền của người ta thì ngươi cứ từ bỏ đi.

Người ta đã nói rồi, nếu như ngươi từ bỏ, người ta liền cầm ra hai trăm vạn lượng, lúc đó chân tướng sẽ tự rõ ràng, người ta có tiền hay không là chuyện của người ta mà, không cần ngươi nói, Đấu Giá các cũng sẽ tự biết cách xử lý, nếu như hắn không có tiền thì hôm nay chắc chắn sẽ không ra khỏi đây được.

"Thiếu chủ Ám Dạ thấy sao?"

Huỳnh Nham nhìn về phía Hoa Đô, chậm rãi nói.

Muốn xem tiền của người ta thì rất dễ: ngươi từ bỏ đấu giá đi.

Hoa Đô nghiến răng. Lúc này, hắn ta tự nhiên lại có một sự thôi thúc muốn từ bỏ đấu giá.

Hắn ta chắc chắn rằng Triệu Bân không có nhiều tiền như vậy.

Nếu thế, Đấu Giá các chắn chắn sẽ giết chết hắn.

Nhưng mà nói thì dễ, lỡ đâu hắn thực sự có hai trăm vạn lượng mà mình lại đi từ bỏ đấu giá thì tổn thất sẽ rất lớn, đây chính là đan Thiên Võ đó!

"Thiếu chủ, tiền tài chỉ là vật ngoài thân".

Trưởng lão tộc Ám Dạ nói, bị bẫy cũng không sao, quan trọng nhất vẫn là đan Thiên Võ, trưởng tộc còn đang chờ nó để thăng lên cảnh giới Thiên Võ! Nếu như trưởng tộc có thể thăng lên cảnh giới Thiên Võ, thì hai trăm vạn lượng này cũng chẳng đáng để cân nhắc thiệt hơn.

Đối với tên thần gài bẫy này, thì ngày sau chúng ta lại tính sổ với hắn.

"Ta có thể không hiểu sao?"

Hoa Đô hừ một tiếng, hắn ta không phục, ai lại cam tâm tình nguyện chịu bị gài bẫy chứ.

"Hai trăm vạn lượng, còn có thể tăng giá".

Huỳnh Nham nhẹ giọng nói, lão ta không có thời gian chờ Hoa Đô quyết định bỏ hay không bỏ.

"Hai trăm lẻ một vạn lượng".

Hoa Đô nghiến răng nghiến lợi, câu nói rít qua kẽ răng, nét mặt vô cùng hung dữ, từ khi bắt đầu tu luyện đạo pháp, hắn ta chưa bao giờ chịu thua thiệt lớn như vậy, biết rõ là bị người ta đào hố gài bẫy mà vẫn phải nhắm mắt nhảy vào.

"Nếu ngươi muốn có nó như vậy, thì nó thuộc về ngươi".

Triệu Bân nói rất dễ dàng, hắn từ bỏ đấu giá vì đây đã là giới hạn cuối cùng của Hoa Đô rồi.

"Tuyệt vời!"

"Lần này hắn gài được tận chín mươi vạn lượng sao? Đạo hạnh của thần gài bẫy quả thực không thấp".

"Xem đi! Những món có giá cao nhất đều xuất phát từ tay của thần gài bẫy!"

"Ngươi nói xem, hắn có hai trăm vạn lượng trong tay thật không".

"Có trời mới biết, mà có hay không cũng không quan trọng, đan Thiên Võ đã được định giá xong rồi".

Tiếng tặc lưỡi thổn thức lại vang lên khắp nơi.

Triệu Bân vẫn là đối tượng được mọi người chú ý, ánh mắt của ai cũng lộ ra vẻ kính sợ, vẫn không biết tại sao Triệu Bân lại có thể dự đoán chính xác như vậy, hắn thực sự có thể biết rõ giới hạn cuối cùng của đối phương sao?

Nếu vậy thì thật là kinh khủng.

"Chúc mừng Hoa huynh đã giành được đan Thiên Võ".

Lúc này, lại có một nhóm anh tài tụ tập lại chúc mừng Hoa Đô.

Hoa Đô không nói một lời, chỉ liếc nhìn.

Giờ phút này, hắn ta cảm thấy thật nực cười, người khác giễu cợt ta cũng không nói, còn đám Hán Triều, Nghiêm Khang, Vũ Văn Hạo... chết dẫm này, mặt mũi đâu mà còn tới đây giễu cợt ta nữa thế?

Nói như vậy, thật chẳng ra gì!

Mấy người thì hay rồi, trước khi chế giễu người khác thì nên nhìn lại mình đi, có kẻ nào không bị lừa hết sạch tiền không?

"Chúc mừng Hoa huynh đã giành được đan Thiên Võ".

Vì đây là món đấu giá có giá cao nhất, cho nên lời chúc mừng đến càng nhiều hơn.

"Chết tiệt".

Đôi mắt của Hoa Đô đã không còn đỏ thẫm bình thường nữa.

Từ đầu đến cuối, hắn ta luôn ẩn thân làm khán giả, nhìn thấy nhiều người khác bị gài bẫy, hắn ta còn cảm thấy thích thú.

Không ngờ, chính hắn ta cũng không thoát khỏi vận đen.

Khi vận đen đến, hắn ta lại trở thành trò cười lớn nhất ở chỗ này.

"Tra, tra cho ta".

Hoa Đô cũng dữ tợn nói, đều là do thần gài bẫy hại hắn ta, một khi tra ra thân phận, nhất định hắn ta sẽ không bỏ qua.

"Lần này giàu rồi".

Hoa Đô tức giận, những người bị gài bẫy khác cũng tức giận, chỉ có Huỳnh Nham là cười ha hả, chưa nói đến những món khác, chỉ riêng tiền hoa hồng của món cuối cùng này cũng đã đủ cho lão ta ăn rất lâu rồi.

Chuyện này đều nhờ vào thần gài bẫy.

"Đạo hữu, có thời gian rảnh đi uống rượu không?"

Lão mập vuốt râu, lão ta cảm thấy mình còn phải học hỏi thủ đoạn của Triệu Bân nhiều hơn, đạo hạnh cao như vậy, không phải là thứ mà ngày một ngày hai có thể luyện ra được.

"Được".

Triệu Bân thoải mái đồng ý, đợi đến khi trở về cửa hàng binh khí thì uống bao nhiêu cũng được.

"Người nào đấu giá thắng thì cầm bạc của mình ra phía sau đổi lấy bảo vật".

Giọng nói của Huỳnh Nham vang vọng khắp phòng.

Cuộc đấu giá diễn ra mỗi ba năm một lần tại thành Vong Cổ đã kết thúc.

"Kịch hay, kết thúc rồi".

Phần lớn khách đấu giá đã đứng dậy đi ra ngoài.

Cụm từ "kịch hay" thực sự rất thích hợp.

Trong cuộc đấu giá này, mọi người đã được nhìn thấy rất nhiều bảo vật, nhưng khiến cho người ta cảm thấy đặc sắc nhất vẫn là thủ đoạn của thần gài bẫy, chuyện như vậy, mấy trăm năm mới được gặp một lần chứ?

"Đi thôi".

Không ít người đã đi ra phía sau, cầm lấy bảo bối mà mình đấu giá được rời đi.


"Đi thôi".
Có thể đấu giá thắng bảo bối chính là do ngươi có bản lĩnh, nhưng việc có thể mang bảo bối về nhà an toàn hay không thì cũng cần phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào.
Sau cuộc đấu giá chắc chắn sẽ xảy ra những vụ cướp đẫm máu.
Lần này cũng không ngoại lệ, đan Thọ Mệnh, đan Võ Hồn, đan Thiên Võ, bất kỳ một món nào cũng có thể khiến cho người khác phát điên, cho dù không đấu giá thắng thì họ cũng muốn cướp về.
Triệu Bân chưa rời đi, hắn vẫn đang lặng lẽ uống trà.

Hắn phải xếp hàng lấy bảo vật ở sau cùng, không còn cách nào khác, hắn không có đủ bạc, phải cầm bùa chú đi góp, chuyện này tất nhiên không thể để cho người khác biết, nếu như hắn làm không tốt thì sẽ bị bại lộ thân phận.

"Chờ ta".