Vô Thượng Luân Hồi

Chương 180: 180: Muốn Ra Vẻ Cũng Không Dễ Dàng Gì





“Tăng thêm một ngàn”.

Lời nói của Triệu Bân quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của đám đông, lại tăng thêm một ngàn.

“Ngươi thích chết à!”

“Thiếu chủ, xin chớ nóng giận!”

“Cút!”

Sau đó có tiếng ồn vang lên từ nhã gian, chắc hẳn là tên Nghiêm Khang đó nổi giận rồi, mà chắc chắn là giận lắm rồi, chỉ muốn nhảy từ trên xuống tìm Triệu Bân đánh nhau, nhưng bị trưởng lão nhà mình kéo về. Đây là lầu đấu giá Vong Cổ đấy!

“Chớ hỗn xược!”

Huỳnh Nham trầm giọng, nhiều góc tối đều có chân nguyên lộ ra. Vì đã đạt tới đỉnh cao của cảnh giới Huyền Dương nên ý tứ của người này rất rõ rệt: Dám để lộ ý đồ giết người thì ngươi khỏi cần đi nữa.

Lời nói của lão ta cũng rất có tác dụng.

Những người có mặt ở đó ai cũng nghển cổ chờ mong, thái độ rõ ràng là muốn hóng chuyện.

“Thiếu chủ Nghiêm gia, có muốn tăng giá nữa không?”

“Tăng, lão tử ra giá hai mươi lăm vạn lượng”.

Huỳnh Nham vừa dứt lời, Nghiêm Khang đã tức giận hét lên, đồng tử đỏ sọc.

Shhhh…

Lại là những tiếng hít sâu, với con số này, đừng nói đến khách đấu giá, chính Huỳnh Nham nghe xong cũng không khỏi run rẩy. Mẹ kiếp, có phải phen này chơi hơi lớn rồi không? Hai mươi lăm vạn lượng mua một bộ đồ? Không biết nếu Đào Tiên Tử ở đây thì liệu có cảm thấy vinh hạnh hay không, tiên y Lạc Hà mà nàng mang ra có thể đấu giá đến con số này. Bao nhiêu năm rồi, chắc hẳn đây là lần đầu ở triều Long của Đại Hạ.

“Cứ ra vẻ thôi là được, đừng quá đà!”

Chư Cát Huyền Đạo chắp tay trước ngực, câu này tất nhiên là nói với Triệu Bân, chắc hẳn là một lời nhắc nhở đầy thiện chí. Đừng để đến lúc ngươi tăng giá thêm mà người ta không lấy nữa, thế thì xấu hổ lắm.

“Muốn có tiên y thì cứ tìm ta!”

“Ta quen với Hoa Tiên Tử, không cần mất nhiều tiền đâu, mười vạn lượng là đủ rồi”.

“Tám vạn vậy, giảm giá cho ngươi”.

Thằng nhóc tóc tím xoa xoa tay mà cười, câu này cũng nói với Triệu Bân.

“Tăng thêm một ngàn”.

Triệu Bân nói rồi phủi phủi bụi bặm trên vai áo, giọng điệu bình thản. Nguyệt Thần đã thăm dò từ trước rồi, mức giới hạn của tên đó là ba mươi vạn lượng, hắn vẫn còn cơ hội để chém gió.

“Ba mươi vạn lượng!”

Nghiêm Khang quát ầm lên, con số này lọt vào tai các khách đấu giá chẳng khác nào một tiếng sấm rền. Từ khi phiên đấu giá được mở ra đến nay, đây là lần đầu họ nghe thấy con số này. Chừng ấy ngân lượng là đủ đập chết một gia tộc nhỏ rồi, gia tộc lớn quả nhiên rất tùy hứng.

“Nếu thích như thế thì lấy đi!”

Triệu Bân dứt khoát ngậm miệng lại, nhưng trong lòng đã vui như nở hoa.

Nguyệt Thần thăm dò không sai xu nào, đỉnh luôn! Bẫy tên nào chuẩn ngay tên đó.

“Chúc mừng Nghiêm huynh nhận được một bộ tiên y”.

“Ba mươi vạn lượng, đúng là tộc Huyết Ưng lắm tiền thật, ta tự thấy hổ thẹn vì không sánh bằng”.

“Nóng giận hại thân, bình tĩnh chút nhé!”

Con em các gia tộc lớn bỗng trở nên không yên phận, ngươi một câu ta một câu cứ như tấu kịch, so với Nghiêm Khang thì chút thiệt thòi của họ trước đó không đáng kể gì.

Phụt!

Trong nhã gian, Nghiêm Khang sặc một hơi, thật sự thổ huyết luôn, đôi mắt đỏ ngầu cực kỳ dữ tợn, sát khí lạnh như băng vừa nhắm vào Triệu Bân vừa nhắm vào các gia tộc lớn.

Khách đấu giá lại không nghĩ vậy.

Chuyện này trách ai được đây, đáng đời ngươi thôi! Người ta đang đấu giá, ngươi chạy tới ra vẻ, khiến người ta tự dưng phải tiêu hơn chín vạn lượng. Chẳng lẽ ngươi được phép quấy phá mà người khác không được phép à?

“Con nít nhà người ta muốn ra vẻ cũng không dễ dàng gì!”

Lão mập vuốt chòm râu mà cảm thán, ví dụ như Nghiêm Khang này, mấy lần ra vẻ mà không thành công, lần này cuối cùng cũng được như ý muốn rồi, chẳng qua cái giá phải trả hơi thê thảm tí thôi.

Tốn thêm hai mươi vạn lượng, hiển nhiên sẽ thương gân động cốt.

Cứ đợi đi, đến khi đấu giá đan dược sau cùng, tộc Huyết Ưng của hắn ta chắc chắn không có duyên chạm tới. Ngân lượng của đa số các gia tộc lớn đều ngang nhau, đâu còn sức mà tranh giành.

“Nếu không ai tăng giá thì tiên y Lạc Hà này thuộc về Nghiêm Khang”.

Câu nói của Huỳnh Nham chắc như đinh đóng cột, ba mươi vạn lượng thực sự không hề ít, lão ta mất một lúc mới kịp phản ứng đấy. Cài cắm bao nhiêu người nâng giá cũng không có tác dụng bằng một kẻ phá hoại, từ khi mở đấu giá, đây là món đồ đắt giá nhất.

“Điều tra, điều tra cho ta!”

Trong nhã gian, hai mắt Nghiêm Khang đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi, dữ tợn vô cùng.

Triệu Bân bình tĩnh hơn hẳn.

Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, phàm là những kẻ tham gia quần ẩu ở Vọng Nguyệt Lâu, phàm là những kẻ đêm qua phá hoại cửa hàng binh khí nhà hắn, không một kẻ nào chạy thoát. Dám tham gia đấu giá, hắn sẽ bẫy chúng đến chết mới thôi.

Thích cảnh tượng này ghê.

Hôm nay dường như Nguyệt Thần rất nhãn nhã, cũng không ngủ nữa, cứ ngồi trên mặt trăng, hai tay chống cằm, ánh mắt sáng long lanh. Bẫy người ta ấy mà, cô ta giỏi chuyện này lắm.

Sóng gió qua đi, phiên đấu giá tiếp tục.

Trên đài, lão già Huỳnh Nham đã lấy ra một vật, đó là một bộ bí tịch quyền pháp.

Người tham gia đấu giá cũng không ít.

Nhưng giá cả không thể bì nổi với tiên y Lạc Hà, họ từng chứng kiến sóng to gió lớn rồi nên những thứ này chỉ là mương rãnh bé tẹo thôi. Một bộ bí tịch, ba vạn lượng đã thành giao.

Các vật phẩm phía sau cũng thế cả.

Từng thấy sóng gió rồi nên ai cũng thận trọng hơn, chủ yếu là sợ bị hố.

“Vị đạo hữu này, trông lạ quá nha!”

Ở trong góc, Chư Cát Huyền Đạo và lão mập một người bên trái một người bên phải, ai cũng ôm mặt đánh giá Triệu Bân từ trên xuống dưới. Hào sảng như vậy chắc hẳn lai lịch cũng không tầm thường, chưa biết chừng là một lão già ẩn thế lánh đời nào đó, chưa biết chừng họ còn quen nhau.

“Khách qua đường mà thôi”.

Triệu Bân tùy tiện đáp lại một câu. Mẹ kiếp, đừng nhìn ta chằm chằm như thế, phát cáu cả lên! Muốn nói chuyện thì đợi về rồi nói sau, đang đấu giá mà, đừng để lộ tẩy.

“Ta thực sự quen biết Đào Tiên Tử đấy”.

Thằng nhóc tóc tím vẫn đang chắp tay lải nhải.

Về điều này, Triệu Bân không phủ nhận.

Ngoại trừ hắn ra, người trên bàn này không ai tầm thường, đa số họ có liên quan tới Thiên Tông, mà Đào Tiên Tử là thợ thêu của hoàng tộc, dù quen biết cũng không hề lạ.

“Năm vạn!”

Phiên đấu giá vẫn chưa ngừng lại, một giọng nói già nua vang lên, vọng khắp hội trường.

Bấy giờ họ đang đấu giá một thanh kiếm màu đỏ.

Thanh kiếm này quả thực không tầm thường, toàn thân lóe lên màu đỏ thẫm, kiếm khí rất sắc bén, được đúc từ xích hàn huyền thiết, mấy thứ trong cửa hàng binh khí không thể bì được.

“Sáu vạn lượng”.

Triệu Bân đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng lên tiếng, chỉ bởi vì người tham gia đấu giá chính là Vương Dương của Vương gia. Tuy âm sắc già nua, tuy che giấu đến mức không một kẽ hở, nhưng khó lòng thoát khỏi đôi mắt nhìn trộm của Nguyệt Thần. Nếu đã là thứ Vương Dương muốn thì phải ép hắn ta nhả ra chút ngân lượng. Trong số những kẻ quấy phá cửa hàng binh khí hôm qua, Vương Dương cũng có phần. Hắn ta tưởng rằng không một ai biết, thực chất đã bại lộ từ lâu rồi.

Hắn ra giá khiến mọi người rất chú ý.

Hết cách rồi, ai bảo trước đó hắn đã đấu với Nghiêm Khang một trận tưng bừng.

“Bảy vạn lượng!”

Vương Dương liếc mắt nhìn rồi tiếp tục tăng giá. Hắn ta thích thanh kiếm đó lắm.

“Tám vạn!”, Triệu Bân bình thản nói.

“Chín vạn lượng”, giọng điệu của Vương Dương không khỏi lạnh đi, hay nói đúng hơn là nén giận. Bao nhiêu món đồ đấu giá, bao nhiêu vũ khí, tại sao cứ nhất định phải giành lấy thứ này.

“Tại sao ta muốn tranh? Lòng ngươi không tự biết à?”

Triệu Bân cười khẩy trong lòng, cứ mở miệng ra lại thêm, bởi hắn biết rõ hạn mức của đối phương.

“Thanh kiếm ấy thực sự đáng giá ngần này à?”

“Chắc hẳn là lại quấy phá rồi, tên đó chẳng an phận gì đâu”.

“Chưa biết chừng người ta muốn lấy thật đấy”.

Hội trường vang lên nhiều lời rì rầm, họ đã từ bỏ chuyện đấu giá, lẳng lặng xem hai người đấu đá với nhau.

“Mười vạn lượng!”, Vương Dương hầm hừ.

Triệu Bân mở mắt, thản nhiên nói: “Mười một vạn lượng”.

“Mười hai vạn lượng”.

Không đợi Vương Dương lên tiếng, từ nhã gian trên tầng ba đã có tiếng nói vọng xuống.

Lời này vừa nói xong, cả hội trường đều nhướn mày.

Chớ nói đến khách đấu giá, chính Triệu Bân cũng không khỏi liếc mắt nhìn, chỉ bởi vì người đấu giá là Nghiêm Khang. Mẹ kiếp, thú vị rồi đây, hắn quấy phá Vương Dương, chắc hẳn đã khiến Nghiêm Khang nhầm tưởng và có khả năng hắn ta nghĩ rằng hắn muốn có thanh kiếm màu đỏ kia.

Vì thế, tên này mới nhảy ra gây rối.

Mục đích cũng rõ ràng thôi, để hắn phải chi thêm nhiều tiền, muốn hắn bị hố.

“Tự ngươi thích tìm kích thích đấy nhé”.

Triệu Bân cười khẩy trong lòng, tiện tay giơ bảng, tăng thêm một vạn lượng.

“Mười lăm vạn lượng!”

“Phen này đang cố nâng khống giá à?”

Huỳnh Nham vuốt râu, ánh mắt lão ta nhìn Triệu Bân cũng trở nên kỳ lạ hơn nhiều.



chapter content