Hai bên đều đã cải trang, che giấu thân phận của mình và họ cũng không biết đối phương là ai. Không biết là nếu như đoạn được thân phận của đối phương, liệu hai người vốn có thù hằn có khai chiến tại chỗ không nhỉ?
Một chiếc bàn cách đó không xa cũng khá thú vị.
Hai người đang ngồi bên đó chính là Thanh Dao và U Lan, đều là nữ cải trang thành nam giới, từng lặng lẽ uống trà, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn xung quanh, họ đang tìm cùng một người.
“Trật tự!”
Giữa tiếng ồn ào, một ông già bước lên đài, người này tên là Huỳnh Nham, mọi người đều gọi lão ta là Huỳnh lão đầu, chính là quản sự của lầu đấu giá, nghe nói, lai lịch của ông ấy liên quan đến Thiên Tông, mà lầu đấu giá này, có liên quan đến Hoàng tộc, về độ xác thực thì vẫn chưa thể xác minh.
Mặc dù chỉ có cảnh giới Huyền Dương, nhưng lời nói của lão ta vẫn rất có trọng lượng.
Lầu đấu giá đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.
“Mọi người đều đã biết rõ quy củ, nên không cần lắm lời nữa, buổi đấu giá chính thức bắt đầu!”
Huỳnh Nham là một người làm việc phong cách “sấm rền gió cuốn”, không có nhiều lời dư thừa vô nghĩa. Lão ta trực tiếp cho lên vật đấu giá, đầu tiên là một chiếc hộp gỗ dài do hai thằng nhóc khiêng lên, chỉ nhìn thoáng qua thì có thể thấy rõ vật trong hộp rất nặng, không phải nặng bình thường.
Trước ánh mắt của mọi người, chiếc hộp gỗ từ từ được mở ra.
Tiếng vù vù vang lên ngay sau đó, đao khí tỏa ra tán loạn, ánh sáng vàng rực phát ra, tựa như ngọn lửa đang bùng cháy mạnh, cái gọi là “liệt hỏa”, chính là ngọn lửa lúc nung đúc thanh đao này, là hỏa tức còn sót lại.
“Kim Đao!”
Ánh mắt của mọi người đều sáng lên, đặc biệt đôi mắt của các võ tu chuyên luyện thể, ánh mắt họ sáng rực. Thanh đao đó, không phải thứ hung hãn bình thường, nhìn đao khí của nó tỏa ra mà xem, rất dọa người, nếu thể lực không đủ thì sẽ không thể nhấc nổi. Đây là loại sức mạnh mà võ tu yêu thích nhất, đao này mà rơi xuống, dù không chém chết người, cũng sẽ nện chết người.
“Quả là rực rỡ, vật đấu giá đầu tiên mà đã lóa mắt như vậy rồi!”
Không ít người xuýt xoa, có điều đây cũng là điều nằm trong dự liệu trước đó, bởi đây là tác phong từ trước đến giờ của lầu đấu giá, lấy một bảo vật bất phàm để bắt đầu phiên đấu giá, cũng là để lấy may.
Quả thực là khi còn chưa bắt đầu đấu giá, không khí đã khá rôm rả.
Đã có rất nhiều người muốn giãn gân cốt để thoải mái kêu giá, không phải để đánh nhau mà là để đấu giá. Đã vào lầu đấu giá này, mọi người không so ai mạnh mà so ai giàu cơ.
“Liệt Diễm Kim Đao, được đúc bởi Kim Viêm Cương, nặng tám trăm cân!”
Huỳnh Nham ung dung nói, giới thiệu ngắn gọn, vẫn phong cách không nhiều lời như cũ. Mọi người có mặt đều là người thoải mái, ánh mắt cũng không tệ, không cần ông ta phải nói nhiều.
“Giá khởi điểm là một vạn lượng, mỗi lần tăng giá không được dưới một ngàn lượng”.
Huỳnh Nham thẳng lưng, giọng nói to, tiếng vang vô hạn khắp lầu đấu giá.
“Một vạn mốt!”
“Đao này, ta rất thích, lão phu ra giá một vạn năm trăm lượng!”
“Hai vạn!”
Sau khi báo giá khởi điểm, lầu đấu giá bỗng trở nên náo nhiệt, giá của Liệt Diễm Kim Đao đã lên tới hai vạn lượng chỉ trong phút chốc. Chỉ riêng mức giá này thôi cũng đã đè chết rất nhiều mảng lớn, đừng nói là các tán tu, ngay cả các gia tộc của thành Vong Cổ này cũng không thể tùy tiện đưa ra cái giá này được.
“Đao tốt!”
Hai mắt Triệu Bân phát sáng, so với Liệt Diễm Kim Đao, kiếm Tử Tiêu của hắn chính là phế phẩm. Nhưng so với kiếm Long Uyên, cấp bậc của Kim Đao cũng chẳng là gì, một cái là Kim Viêm Cương, một cái là Thiên Ngoại Vẫn Thiết, nguyên liệu để đúc binh khí thôi cũng đã không cùng một đẳng cấp rồi.
“Đao tốt!”
Chư Cát Huyền Đạo và lão mập cũng thốt lên câu khen ngợi, nhưng theo bọn họ, nó cũng chỉ là miễn cưỡng lọt vào mắt mà thôi, nguyên liệu vẫn còn kém xa so với kiếm Long Uyên của Triệu Bân.
“Ba vạn!”
“Lão tử ra giá ba vạn năm trăm lượng, có ai trả giá cao hơn không?”
“Mới ba vạn năm trăm lượng mà đã “gáy to” như vậy rồi? Lão phu với ngươi gom lại cho chẵn, bốn vạn!”
“Ngươi cũng nghỉ đi, năm vạn!”
Cuộc đấu giá mua Liệt Diễm Kim Đao vô cùng kịch liệt, chẳng những có không khí sôi nổi, mà mùi thuốc súng cũng đang nồng nặc. Không ít người đấu giá đã lộ rõ chân nguyên, dáng vẻ khá là hung hăng, giống như là đang chửi nhau vậy.
“Năm vạn lượng, có ai trả giá cao hơn không?”
Huỳnh Nham lãnh đạm nói, lườm mấy tên đã lộ chân nguyên kia một cái, ngụ ý trong ánh mắt hiện lên rất rõ ràng, đấu giá là đấu giá, còn muốn đánh nhau thì cút ra ngoài thành đánh.
Lời nói của lão ta vẫn rất có sức uy hiếp.
Huỳnh Nham không đáng sợ, đáng sợ là lầu đấu giá này, muốn gây rối ở đây thì trừ khi đạt tới cảnh giới Thiên Võ, còn đối với cảnh giới Địa Tạng và Huyền Dương, tốt hơn là nên an phận ngồi yên một chỗ.
“Có ai trả giá cao hơn nữa không?”
Huỳnh Nham nhắm mắt hỏi lại một lần nữa, sau đó nhìn quanh một vòng.
Một lúc lâu không ai lên tiếng.
Năm vạn lượng bạc không phải là một số tiền nhỏ, đối với võ tu bình thường mà nói, có lẽ cả đời cũng chưa từng được thấy nhiều tiền như vậy. Trong một gia tộc, đây cũng là một khối tài sản khổng lồ, gia tộc lớn đương nhiên có thể tham gia cùng, song, bọn họ không hề thiếu binh khí, hơn nữa mục đích của bọn họ cũng không phải là thanh đao này, phía sau vẫn còn có rất nhiều bảo vật bắt mắt hơn.
Đến lúc này, cuộc đấu giá Liệt Diễm Kim Đao cuối cùng cũng kết thúc.
Triệu Bân nhận ra người có được thanh đao này, là lão Vong Cổ! Lão già này cũng ẩn thân ở lầu một, cải trang thành một thanh niên, có được Kim Đao, vẻ mặt vui tươi hớn hở hẳn.
Vui thì vui đó, nhưng cũng rất đau lòng.
Vì một thanh đao, tiền tiết kiệm cả nửa đời người đã tan thành mây khói trong phút chốc.
“Trật tự!”
Trên đài, hai thằng nhóc đã khiêng Kim Đao đi và đặt vào vị trí đó một chiếc hộp ngọc, mặc dù đang được niêm phong nhưng cũng không che lấp được mùi thơm bay ra của đan dược. Ánh mắt của những người ngửi thấy lại sáng lên, rất rõ ràng, vật đang đặt ở bên trong chiếc hộp, chính là một viên đan dược.
“Đan Tố Cốt một vân, giá khởi điểm là năm ngàn lượng!”
Huỳnh Nham lãnh đạm báo giá, tác dụng của viên đan dược này thế nào, những võ tu có chút thường thức đều biết rõ, lão ta cũng lười giới thiệu, không phí lời, trực tiếp bắt đấu giá.
“Sáu ngàn!”
“Tám ngàn, đan này ta nhất định phải có!”
“Một vạn!”
Đan dược mà! Dù có bao nhiêu đường vân đi chăng nữa thì cũng là vật tốt, dù có thì cũng rất hiếm người bán, đấu giá để có được đan dược chính là một trong những cách hiếm hoi để có được nó.
Vật càng hiếm thì càng quý.
Số lượng luyện đan sư rất ít, đan dược cũng khan hiếm theo, từ trước đến giờ, nó vẫn luôn là vật muốn mua cũng không có hàng.
Hầu hết những người có mặt, về cơ bản, mục đích bọn họ đổ xô về đây chính là vì đan dược.
Chính vì như vậy nên giá viên đan này bị nâng lên ba mươi vạn lượng nhanh chóng.
Cứ thế, giá lao vùn vụt thẳng lên trên.
Triệu Bân nhắm mắt lim dim, đan Tố Cốt một vân đúng như tên gọi, nó là một loại đan dược rèn luyện xương cốt, giúp xương chắc khỏe, những người mở linh mạch bẩm sinh cần nhất là loại đan dược này để đặt nền móng vững chắc. Những người đấu giá của phiên này chủ yếu là các lão tiền bối, đấu giá để đưa cho hậu bối của bọn họ dùng.
Đan này, hắn có muốn cũng vô dụng.
Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh bá đạo hơn đan Tố Cốt nhiều.
“Bốn vạn!”
Người ra giá cuối cùng chính là Lâm Tà, hắn ta nói một cách bình thản, nhìn dáng vẻ thì có vẻ như là mua cho đệ tử trong tộc, thiếu chủ của một gia tộc lớn cũng rất quyết đoán.
“Năm vạn!”
Sau Lâm Tà, Doãn Hồn cũng lên tiếng.
Hết chuyện, hai người bọn họ đã thu hút tầm mắt của mọi người xung quanh. Cả hai ngồi cùng một bàn nhưng lại cạnh tranh cùng sản phẩm, khoảng cách giữa hai người bọn họ lại gần như vậy, đừng nói là sẽ thượng cẳng tay, hạ cẳng chân luôn nhé!
“Sáu vạn!”
“Bảy vạn!”
Làm luyện đan sư, điều kiện tiên quyết là lửa, cho dù có thì cũng chưa chắc đã có thể trở thành một luyện đan sư. Trong dân gian sẽ không thể có một luyện đan sư chân chính, nếu có thì cũng bị Hoàng tộc và Thiên Tông độc chiếm rồi. Đây chính là lý do vì sao đan dược lại chính là vật muốn mua mà không có hàng, dược liệu luyện đan không hề đắt, nhưng đan dược lại không có và thậm chí nếu có, giá cả cũng rất đắt đỏ.