Còn lại là người trong thành, ngoại trừ Triệu Bân và Liễu Như Nguyệt ra thì đều bị gọi vào.
Dương Hùng đương nhiên sẽ không dễ chịu với bọn chúng.
Triệu Bân tốt xấu gì cũng là người của thành Vong Cổ, lúc bị đổi trắng thay đen, các ngươi không một ai đến làm chứng. Người thành Vong Cổ đều khốn nạn thế sao?
Nhưng nghĩ lại thì Dương Hùng cũng thấy bình thường.
Vì một Triệu Bân mà đắc tội những tộc lớn hiển nhiên không phải chuyện sáng suốt, dù sao đều là gia tộc nhỏ, không ai dám chống lại tộc lớn.
Lão ta không làm khó dễ, chỉ phạt qua loa.
Sau đó đến Liễu Như Nguyệt, đi cùng còn có Liễu Thương Không.
Làm sao đây, muốn chửi ghê.
Đối với nhà này, Dương Hùng ngoài mặt cười nhưng trong lòng rất muốn mắng to. Hay cho một đệ tử Thiên Tông, hay cho một thể Thiên Linh, không có thiên phú khác thường, không có huyết thống bá đạo thì cái đầu óc này của cô quá tệ đi! Sớm biết cô không làm được trò trống gì thì nên thay bằng Triệu Bân cho rồi. À không, Triệu Bân không được, hắn mà xuất hiện thì càng ầm ĩ hơn.
Nói đi nói lại, lão ta cũng phải cảm ơn Liễu Như Nguyệt.
Vì có cô ta không chịu giúp đỡ Triệu Bân nên lão ta mới kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nhưng đây là hai chuyện khác nhau.
Nói đến bản tính, lão ta coi trọng Triệu Bân hơn nhiều. Đồ nhi của Hoàng tộc quả nhiên không có tính xấu. Hôm nay Triệu Bân làm một cú quá đẹp, nên nổ chết đám ngu dốt kia, để bọn chúng không dám ngang ngược nữa.
“Có bị thương không?”
Dương Hùng giả vờ quan tâm, đương nhiên là muốn chửi, nhưng vẫn phải lịch sự cho đúng bài. Ai bảo Liễu Như Nguyệt có thân phận không đơn giản chứ! Vẫn phải nể mặt.
“Không sao ạ”, Liễu Như Nguyệt cười nhẹ.
“Thành chủ dự định xử lí Triệu Bân thế nào?”, Liễu Thương Không vuốt râu hỏi.
“Liễu huynh cho rằng nên xử lí ra sao?”
Dương Hùng cười nhìn Liễu Thương Không, muốn nghe cao kiến của lão ta.
“Phế đi”.
Liễu Thương Không không thèm nghĩ, hừ lạnh.
“Hắn là con rể nhà ngươi đó”.
Dương Hùng duỗi tay, không khỏi có cái nhìn khác về gia chủ Liễu gia. Cái lão già này đúng là ác độc. Con rể nhà mình, không cầu xin giúp thì thôi lại còn muốn nó chết! Chỉ vì Triệu Bân thắng cửa hàng binh khí Liễu gia, tặng ngươi một cái bô, gài bẫy ngươi ba ngàn lượng bạc mà làm vậy à? Không thể nào! Ngươi phải biết rằng, đời người gieo nhân nào gặp quả đó, nếu Liễu gia nhà ngươi không thay cột đổi chèo khiến Triệu gia mất hết thể diện thì người ta sẽ tặng ngươi cái bô chắc? Nếu Liễu Thương Hải không muốn lũng đoạn, muốn hại cửa hàng binh khí Triệu gia thì sẽ thua Triệu Bân chắc? Nếu không có các ngươi làm loạn ở phủ thành chủ, ỷ lớn hiếp nhỏ thì người ta sẽ ăn vạ chắc?
Con người mà! Không thể làm vậy được!
Hơn nữa, chuyện hôm nay không thể trách Triệu Bân được! Muốn trách cũng phải trách con gái ngươi kìa. Ta cho nó đại diện thành chủ và thành Vong Cổ là quá nể mặt rồi, nhưng nó lại không thèm ngăn chặn mọi chuyện, khiến cho mọi thứ rối tung lên.
Thế mà còn muốn phế người ta, đạo lý ở đâu ra vậy.
“Liễu gia không có người con rể như nó”.
Liễu Thương Không hừ lạnh, từ đầu đến cuối không hề coi Liễu Tâm Như làm con gái, cũng chưa từng đem Triệu Bân của Triệu gia làm con rể Liễu gia.
“Chuyện này ta tự có cách giải quyết, hai người về đi”.
Dương Hùng ngoài cười nhưng trong không người. Phế Triệu Bân? Cho lão ta mười cái lá gan lão ta cũng không dám! Triệu Bân không đáng sợ, mà người Hoàng tộc sư phụ hắn mới đáng sợ kìa.
Liễu Thương Không và Liễu Như Nguyệt cùng rời đi.
Trước khi đi còn nhìn Triệu Bân với một ánh mắt lạnh băng.
“Thiên tài bậc này mà các người lại không biết quý trọng”.
Giống Chư Cát Huyền Đạo, Dương Hùng cũng nhíu mày. Đây là một tổ chức hắc ám không dễ chọc, chỉ cần có tiền thì cũng dám ám sát của hoàng đế.