“Tinh thạch ký ức”.
Dương Hùng thấy vậy thì ánh mắt sáng lên. Đây đúng không chỉ là bảo bối thôi đâu! Đây đúng là trân bảo hiếm thấy, không bán trên thị trường, mà có tiền cũng không mua được.
“Tinh thạch ký ức”.
Triệu Bân lẩm bẩm, Dương Hùng nhận ra được thì hắn cũng vậy.
Đây là đồ tốt đó.
Không chỉ có mình hắn nhận ra, ở đây cũng có rất nhiều người quen thuộc với nó.
Cũng chẳng quan trọng, quan trọng là năng lực của tinh thạch này thôi.
Tinh thạch ký ức mà! Nghĩa tại mặt chữ, có thể lưu giữ lại những chuyện đã xảy ra, ví dụ như cảnh tượng trong Vọng Nguyệt Lâu vừa rồi này. Hai bên đều có lí lẽ của mình, rất khó định đoạt, nhưng có tinh thạch này thì khỏi phải nghe người ta nói linh tinh rồi.
Không ngờ tên mập lại có bảo bối này cơ đấy.
Dương Hùng nhìn Ngưu Oanh, ánh mắt không khỏi thâm sâu hơn nhiều, hơn nữa cũng cảm kích. Lão ta là thành chủ, đang ở thế cưỡi lưng cọp, Ngưu Oanh đem tinh thạch đến đúng là giải vây giúp lão ta mà.
Tên mập chỉ nhếch miệng cười.
Đây không phải của hắn ta, mà là Lâm Tà đưa cho. Lâm Tà kiêng kỵ lợi ích của tộc nên không tiện đứng ra, cho nên mới đưa cho Ngưu Oanh tinh thạch ký ức này.
“Nếu tất cả đều ở đây thì cùng xem đi”.
Dương Hùng bình thản nói, ấn vào giải cấm chế của tinh thạch ký ức ra.
Nhất thời, một màn ảnh hiện lên giữa không trung.
Màn ảnh này hiện ra là cảnh ca múa mừng thái bình, kèn trống sáo tiêu, từ lúc Triệu Bân xuất hiện, đến cảnh Vọng Nguyệt Lâu bị nổ tanh bành. Từng chi tiết nhỏ đều được ghi lại bên trong, rõ ràng vô cùng.
Cũng nhờ ơn Lâm Tà hết.
Người lôi thôi cũng làm được chính sự. Mỗi khi đến một nơi mới, hắn ta đều ghi lại chút kỷ niệm. Trò hề hôm nay cũng rất là đặc sắc, sao không thể ghi lại cho được.
Có sự ghi lại của hắn thì mới thành bằng chứng được.
Chủ yếu là mấy kẻ không biết xấu hổ, đổi trắng thay đen kia, hắn ta thấy mà khó chịu, cho nên hắn ta phải giúp. Triệu Bân cũng đáng giá để kết bạn, có từng đó bùa nổ cơ mà. Nếu nói phía sau Triệu Bân không có chỗ dựa khổng lồ thì quỷ cũng không thèm tin, quá bán là liên quan đến Hoàng tộc thì mới được nhiều như vậy.
Lúc này không một ai nói gì.
Ai đúng ai sai, chẳng cần định đoạt nữa. Kẻ ngu cũng nhìn ra là ai đang gây sự. Bao nhiêu con cháu tộc lớn kia, phô trương thanh thế, bắt nạt một người cụt tay, Triệu thiếu gia cũng là bị ép nên mới ném ra nhiều bùa nổ như vậy.
“Nhóc con, tinh thạch này có ích không?”
Tên mập cười khì khì, lấy tay chọt Triệu Bân.
“Có ích chứ”.
Triệu Bân mỉm cười, thầm bật ngón tay cái cho Ngưu Oanh. Cho dù không có tinh thạch thì hắn cũng không sợ. Bọn chúng thật sự cho rằng Triệu Bân là loại dễ bắt nạt à? Ban đầu hắn che giấu tu vi nên mới nhẫn nhịn, nhưng giờ đã bại lộ thì cũng không ngại điên cuồng vẽ bùa nổ hàng ngày để nổ chết bọn chúng.
Cảnh tượng kết thúc, nhanh chóng biến mất.
Dương Hùng cũng đứng thẳng lưng hơn trước, ban nãy không có chứng cứ, thế cưỡi lưng cọp, khó mà phát tác, không dễ thiên vị, nhưng bây giờ thì! Mọi chuyện đã rõ rành rành ra rồi, hỏa khí xông lên bừng bừng, con mẹ nó chứ, dám ra oai ở thành Vong Cổ của ông đây à? Các ngươi không phải đang đánh Triệu Bân mà là đánh vào mặt ta đấy!
Lão ta chưa nói gì, chỉ nhìn các con cháu tộc lớn.
Đám nhãi con này mặt đỏ như gấc, lúc trước thì thề thốt ghê gớm lắm, bây giờ bị lật tẩy hết rồi. Màn chiếu kia không khác gì sự thật hùng hồn, nói gì cũng vô dụng. Là ai ra tay trước, giờ đã có câu trả lời.
Nhìn sang các bậc cha chú của gia tộc, ai cũng tỏ vẻ ngại ngùng.
Vốn định để thật giả lẫn lộn, ai mà ngờ lại có viên tinh thạch ký ức xuất hiện chứ. Đã bảo là yến tiệc, là xem mặt, thế mà con mẹ nó chứ, ai lại đi ghi lại mấy cái này làm kỷ niệm không biết. Lần này thì bị vả mặt đau quá rồi! Khéo còn chẳng còn mặt mũi nữa ấy chứ.
Con mẹ nó tức thật đấy.
Người vây quanh khoanh tay, thổn thức tặc lưỡi, nhưng trong lòng đã mắng chửi đến hàng tổ tông rồi. Tộc lớn lánh đời thì ghê lắm à? Đệch mợ, chạy đến thành Vong Cổ nhà bọn này bắt nạt người, thế mà cũng có mặt mũi đổi trắng thay đen, mặt không đỏ khí không rút.
Lại còn cả cái cô thiên chi kiêu nữ kia nữa!
Mọi người nhìn nhiều nhất là Liễu Như Nguyệt. Cảnh tượng trong tinh thạch chiếu rất rõ ràng. Cô ta thân là chủ bữa tiệc, từ đầu đến cuối đều lạnh lùng bàng quan, không có hành động gì, để mặc những người ở tộc lớn tùy ý bắt nạt Triệu Bân.
Thế mà ban nãy còn có mặt mũi mà quát mắng?
Nếu hỏi đến thì cô ta cũng chẳng thoát được trách nhiệm.
Giống như những gì Triệu Bân và Lâm Tà suy nghĩ, màn kịch này cô ta mới là nữ chính.
Trên thực tế, Dương Hùng cực kỳ thất vọng về cô ta.
Bảo cô đại diện cho thành chủ, đại diện thành Vong Cổ, thế mà cô lại làm ra cái trò này?
So sánh ra thì Dương Hùng càng nghiêng về Triệu Bân hơn.
Thằng bé đã chọc giận ai đâu, chỉ vì một tờ giấy hôn ước mà phải làm khó người ta thế à? Cái gì mà cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga hả? Làm cho rõ đi, là Liễu gia hủy hôn trước, là Liễu Như Nguyệt thay cột đổi chèo, không chịu lấy chồng, đem em gái ra thay thế, để Triệu Bân mất hết tôn nghiêm. Thế mà giờ còn bắt người ta quỳ xuống?
Liễu Như Nguyệt lúc này đã đỏ bừng mặt.
Không một ai biết cô ta đỏ mặt vì xấu hổ hay vì tức giận. Có lẽ là cả hai. Nhưng cô ta hiện giờ có lẽ tức giận nhiều hơn xấu hổ. Vốn là một yến hội tốt đẹp, chỉ vì Triệu Bân mà trở nên khó coi thế này, khiến cô ta mất mặt giữa đám đông. Thiên chi kiêu nữ trước giờ đều cao cao tại thượng, nào đã xấu hổ thế này bao giờ.