Vô Thượng Luân Hồi

Chương 165: 165: Bại Lộ





Nghiêm Khang hừ lạnh, tất nhiên là không cho phép Triệu Bân chạy trốn. Ảo thuật bị phá, mặt mũi không còn, thế thì phải tìm cách đòi lại thể diện. Được dịp thể hiện trước mặt Liễu Như Nguyệt thì phải trình diễn thật tốt mới được. Hắn ta đã nói thì hôm nay Triệu Bân phải quỳ xuống bằng được.

Gió lớn gào thét, hắn ta chộp tới bắt Triệu Bân.

Triệu Bân chau mày, một bước né ra, ung dung tránh thoát.

“Còn không dập đầu nhận sai?”

Người xuất thủ không chỉ có Nghiêm Khang, mấy người ngăn trước cửa cũng tràn tới. Triệu Bân không tự quỳ thì bọn họ không ngại giúp đỡ hắn.

Soạt! Soạt! Soạt!

Triệu Bân tận dụng mọi thứ, lướt qua kẽ hở của đám đông, thân pháp biến hóa kỳ lạ.

“Thân pháp này...”

Lâm Tà thấy vậy, không khỏi đứng lên, lông mày hơi nhướng, tựa như nhận ra Triệu Bân. Đều là người cụt tay, mà thân pháp này cũng huyền ảo y. hệt

“Hắn là võ tu”.

Không ít người híp mắt lại, tuy chưa thấy Triệu Bân lộ ra chân nguyên nhưng lại ngửi được hơi thở chân nguyên trên người Triệu Bân. Thân pháp này, người bình thường tuyệt đối không sử dụng được, như vậy Triệu Bân phá được ảo thuật Thiên Nhãn cũng là dễ hiểu.

“Là ngươi”.

Liễu Như Nguyệt than nhẹ, nhíu đôi lông mày xinh đẹp. Triệu Bân có thể tu luyện, hôm nay cô ta mới biết. Thân pháp huyền diệu kia, cô ta cũng đã thấy, chẳng phải là người bị Thanh Dao ở phủ thành chủ thành Thanh Phong... kéo đi làm phu quân hay sao? Thảo nào, thảo nào mà cô ta thấy quen thuộc như vậy, hóa ra là em rể.

Bất ngờ, đúng là bất ngờ.

Cô ta đã coi nhẹ Triệu Bân rồi.

Nhưng cũng chỉ là coi nhẹ thôi, trong mắt thể Thiên Linh như cô ta thì Triệu Bân vẫn yếu lắm. Cô ta chỉ kinh ngạc vì sao Triệu Bân lại nối liền được linh mạch, rồi vì sao lại lên được cảnh giới Chân Linh chỉ trong thời gian ngắn như thế.

“Thân pháp này quen thuộc thật đấy”.

So với Liễu Như Nguyệt và Lâm Tà thì Hán Triều cùng Vũ Văn Hạo càng khó hiểu hơn. Sự khác biệt giữa tu vi mạnh yếu chính là mắt nhìn nữa đấy!

“Chết tiệt, hắn chữa trị linh mạch từ khi nào thế”.

Vương Dương hừ lạnh, ánh mắt lóe ra vẻ lạnh lùng, không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Hắn ta định tính kế Triệu Bân để xem Triệu Bân xấu mặt, cuối cùng lại vỡ ra một “niềm vui” bất ngờ khiến hắn ta trở tay không kịp. Tu vi của Triệu Bân làm sao mà tăng rồi?

Cùng với hắn ta thì cũng có rất nhiều người lộ ra vẻ mặt khó coi.

Là những kẻ đối địch với Triệu gia trong thành Vong Cổ, khinh thường Triệu Bân. Rõ ràng là một phế vật, nhưng giờ lại thay đổi thành võ tu, nực cười là từ đầu đến cuối bọn chúng chẳng biết gì.

Cảm giác bị lừa gạt đúng là khó chịu.

Cho đến lúc này, hình như bọn chúng chẳng hề cao cao tại thượng trước mặt Triệu Bân chút nào.

“Bắt lấy hắn”.

Có tiếng hét ầm ĩ vang lên, những người đứng xem cũng kinh ngạc. Nhóm Nghiêm Khang đang bắt người, võ tu hay phế vật cũng kệ, phải đuổi kịp Triệu Bân mới được. Đông người như vậy không lẽ lại để hắn chạy ra ngoài được?

“Bại lộ rồi”.

Triệu Bân đạp bước phong thần, chạy tới chạy lui. Nói là bại lộ thì cũng không chuẩn, phải là “bị ép cho lộ”, hắn không thể để đám này bắt hắn quỳ được!

“Kẻ nào tính kế ta đây”.

Hắn thầm nghĩ, mang theo ý lạnh lùng. Nếu không bị dẫn đến Vọng Nguyệt Lâu thì hắn cũng sẽ không bị đem ra trêu đùa. Cũng tại hắn lo quá nên sơ suất.

Bây giờ thân phận võ tu bị lộ ra, phiền phức đương nhiên không ít.

Không nói cái khác, chỉ nguyên Hán Triều và Vũ Văn Hạo chắc chắn sẽ không thiếu phần. Nếu hai bọn chúng quyết tâm trả thù hắn và Triệu gia thì gia tộc sẽ khó khăn lắm.

Răng rắc! Phanh! Rầm rầm!

Mặc dù hắn tránh được, nhưng cầu thang của tửu lầu lại bị đánh nát.

Oanh! Rầm! Bùm!

Tiếng ầm

chapter content