Vọng Nguyệt Lâu.
Tửu lầu lớn nhất thành Vong Cổ, các trụ trạm khắc ngọc bích, rèm trướng màu xanh lam.
Bên trong cực kỳ náo nhiệt.
Đều là thanh niên tuấn kiệt, nam phong độ đẹp trai, nữ xinh đẹp như hoa, địa vị đều không thấp, chẳng phải thiếu chủ gia tộc thì là hòn ngọc quý trong tộc. Có rất nhiều đôi nam nữ đứng dựa vào lan can, nói cười vui vẻ.
Cảnh tượng này thật sự giống đại hội xem mặt.
Cũng không phải toàn bộ các đệ tử bên ngoài đều đến vì Liễu Như Nguyệt. Có không ít thế lực khác, vì để có được lợi ích nên đều mong muốn có những mối liên hôn chính trị.
Đây là một loại ăn ý.
Thiếu chủ thành Thương Lang là Hán Triều và thiếu chủ thành Xích Dương là Vũ Văn Hạo cũng ở đây. Lúc trước cả hai đến thành Thanh Phong cầu hôn, nhưng hiện giờ lại mang sứ mệnh đến thành Vong Cổ, muốn cầu hôn thể Thiên Linh. Mặc dù chẳng có mấy hy vọng, nhưng vẫn nên thử xem thế nào, nhỡ đâu thành công thì sao? Bọn họ cũng có địa vị không nhỏ mà.
Trong lúc đó, hai người nhiều lần nhìn tứ phía như đang tìm ai đó.
Còn tìm ai nữa? Đương nhiên là Thanh Dao rồi. Nghĩ đến cô ấy, cả hai không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Hôm đó bọn họ mất hết sạch mặt mũi ở thành Thanh Phong. Để chuộc người, cha của bọn họ còn phải trả cái giá cực lớn đấy. Thù này, bọn họ chưa bao giờ quên.
Tiếc là vẫn không tìm được.
Hoặc là Thanh Dao vốn không đến đây. Sau khi rời khỏi cửa hàng binh khí thì đã không thấy tung tích cô ấy đâu nữa. Cô ấy không hứng thú với cái kiểu này, liền tặng thiệp mời cho người khác rồi.
“Như Nguyệt muội muội ngày càng trở nên xinh đẹp hơn”.
Thân là thể Thiên Linh, chủ đề chính của bữa tiệc, tự nhiên bên cạnh không thiếu vệ tinh. Phần nhiều đều là thanh niên, thiếu chủ của các tộc lớn lánh đời, tay cầm quạt giấy phe phẩy nhẹ, cảm giác như rơi vào mỹ cảnh.
Liễu Như Nguyệt bình thường trong trẻo lạnh nhạt hôm nay lại cười tươi như hoa.
Cũng đúng thôi, được bao nhiêu người ngưỡng mộ đã cực kỳ thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta rồi. Cô ta nghĩ bản thân mình có tư cách này, ngoài thể Thiên Linh ra lại còn là đệ tử Thiên Tông.
“Ngon thật đấy”.
Ở một góc tửu lầu, tên mập một tay cầm bầu rượu, tay kia cầm đùi gà, ăn nhòe miệng mỡ. Ở đây hắn ta là người chuyên tâm nhất. Ai ai cũng đến để xem mặt, tìm đối tượng hợp mình, mà hắn ta thì đến để ăn cơm.
Cùng bàn với hắn ta còn một người nữa.
Nhìn kỹ thì lại chính là Lâm Tà, thiếu chủ tộc Thiên Dương, ngày đó dùng bùa tốc hành đuổi theo Triệu Bân. Hắn ta lúc này vẫn lôi thôi như vậy, đang khoanh tay nhìn Ngưu Oanh, ánh mắt rất kỳ quái, về cả cân nặng cũng như màu da của Ngưu Oanh. Cái tên này ăn gì mà béo thế không biết! Lại còn đen nữa chứ!
“Này, sao ngươi không đi ra chỗ kia đi!”
Ngưu Oanh nhấc mắt nhìn Lâm Tà. Hôm qua thấy Lâm Tà đánh nhau, huyết thống kỳ lạ, thực lực không tầm thường, cũng không phải thiếu chủ gia tộc bình thường. Một thế lực lớn như vậy nên đến cầu hôn Liễu gia mới phải. Nhưng sau khi vào Vọng Nguyệt Lâu thì Lâm Tà lại chui vào một góc ngồi, rồi nhìn hắn ta ăn. Người ta chạy ra chỗ Liễu Như Nguyệt hết cả, vị này thì hay quá rồi, như người rảnh rỗi vậy.
“Không có hứng thú”.
Lâm Tà tùy ý đáp, trước khi đến hắn ta cũng đã nói trước, không coi trọng thể Thiên Linh lắm. Nếu không vì mấy lão già ép hắn ta đến thì hắn ta còn lâu mới chạy ra đây.
“Ta thích câu này của ngươi đấy”.
Ngưu Oanh nhếch miệng cười, cũng không coi Liễu Như Nguyệt ra gì. Ở điểm này hai người coi như tương đồng.
Nói rồi, hắn lại uống một ngụm rượu.
Xong việc, hắn liền tiếp tục vùi đầu vào ăn. Khó khăn lắm mới có được một tấm thiệp mời, bao nhiêu đồ ăn ngon thế này không phải ở đâu cũng có. Cho nên hắn ta phải tranh thủ mà ăn.
Lâm Tà rất nghiêm chỉnh, ngồi vô cùng đoan chính.
Vì hai nhân tài này mà bàn rượu này nghiễm nhiên trở thành một loại cảnh đẹp, mỗi đôi thiếu chủ và tiểu thư đi qua đều không khỏi nhìn với ánh mắt kỳ lạ. Đời đúng là đủ loại người, một tên vùi đầu ăn, một tên chăm chú nhìn.
Keng!
Đột nhiên có tiếng đàn vang lên từ một tòa vũ đài. Trên đó có một cô gái đang nhảy múa, không phải người đến từ bên ngoài mà là một tiểu thư gia tộc trong thành Vong Cổ cũng được mời đến. Cô gái này đặc biệt lên trình diễn, không hề cưỡng chế mà hoàn toàn là tự nguyện. Có thể nhận được lời khen hay không phải xem bản lĩnh của chính bản thân mình.
Kỹ thuật nhảy của cô gái này cũng rất tuyệt vời.
Tiếng khen vang lên không dứt, có biết bao nhiêu thanh niên với ánh mắt sáng rỡ.
“Cô nương này, ta thích”.
Ngưu Oanh liếc qua, hai mắt tròn vo. Phàm là cô gái biết nhảy thì đều có một bộ dạng thùy mị khác biệt, phối hợp với thân hình đó thì đúng là đẹp không tả nổi.
“Nói thật thì hai người không xứng lắm”.
Lâm Tà đáp, nói đến dáng vóc, ngươi còn không cao bằng người ta kìa?
Hứ!
Ngưu Oanh không cho là đúng, tiếp tục ăn uống, ăn xong thì vội vã rời đi.
Bên kia, cô gái đã múa xong.
Sau đó là một thanh niên lên đài, cũng là thiếu chủ tộc lớn, đã từng tới Liễu gia cầu hôn. Lúc quần chúng nhìn, hắn rút ra một cây tiêu ngọc ở eo, thổi một đoạn nhạc tuyệt mỹ cho mọi người nghe. Đơn giản chính là khoe khoang, thu hút sự chú ý của Liễu Như Nguyệt. Dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có khó tìm.