Vô Thượng Luân Hồi

Chương 150: 150: Chiến Đấu Trên Không





Bầu trời đêm sâu thẳm, những đốm sao nhỏ như hạt bụi.

Đại Bằng sải cánh bay cao, chao liệng trên bầu trời, còn Triệu Bân cưỡi trên lưng nó, cuối cùng cũng đã đạt được ước mong bay lên trời rồi. Hắn hưởng thụ cảm giác đứng trên cao nhìn xuống, lớn ngần này tuổi, đây là lần đầu Triệu Bân đứng trên cao như vậy để ngắm nhìn sông núi Đại Xuyên, ngắm nhìn hết núi đồi thung lũng, thảo nguyên xanh biếc, mở rộng tầm mắt rất nhiều.

Cúc cúc!

Chim Đại Bằng liên tục lượn vòng, suốt đoạn đường không ngừng kêu, âm thanh có chút khàn khàn. Bởi vì niết bàn lột xác đến cả những khó khăn biến cố, tới khi Triệu Bân thông linh với nó, tu vi cạn kiệt, mất hết ký ức, mà nó lại cảm thấy rất thân thiết khi vừa nhìn thấy Triệu Bân. Hai bên tâm linh tương thông, Triệu Bân thoải mái, nó vui vẻ.

“Thú vị lắm”.

Nguyệt Thần xuýt xoa, bất giác đưa tay lên. Triệu Bân gặp không ít chuyện kỳ lạ trên đời, đến bây giờ cô ta đang cảm thán vì khả năng thông linh của hắn.

“Không tồi!”

Triệu Bân mỉm cười, ngồi trên lưng Đại Bằng, nhẹ nhàng vuốt ve nó, như một người lớn xoa đầu con nhỏ, có phần cưng chiều. Không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn con chim này mà xem! Rồi sẽ có một ngày, chú chim xấu xí sẽ cất cánh bay cao tận chín tầng mây.

Khi ấy mới đúng là náo động thiên cung.

Đột nhiên, một trận gió to thổi tới từ phía sau khiến Triệu Bân phải quay đầu lại, hắn trông thấy một đám mây nhuốm màu máu, nói đúng hơn đó là một con chim lớn có lông đỏ màu máu, có lẽ là Đại Bằng thuộc dòng Huyết Điêu, toàn thân nhuốm màu đỏ, to cỡ bốn, năm thước. So với Huyết Điêu, con Đại Bằng mà hắn đang cưỡi chỉ là một con gà con thôi.

Vù!

Huyết Điêu lướt nhanh như cơn gió, trong nháy mắt đã đến bên này rồi nó dần thả chậm tốc độ.

Trên lưng nó còn có người đang đứng, là một thanh niên áo trắng, tay cầm quạt xếp, phong độ nhẹ nhàng, khuôn mặt đẹp phi giới tính. Có thể ngửi thấy được chút mùi của son phấn từ trên người tên này, cộng thêm đôi mắt phượng nữa, mới nhìn vào còn tưởng rằng hắn ta là nữ.

Lúc này, Huyết Điêu liếc Đại Bằng một cái, đầy khinh thường, hơn nữa ánh mắt hung dữ vô cùng, trông là biết không phải thứ lành tính. Rõ ràng chỉ là một vật để cưỡi nhưng toàn thân nó lại toả ra sát khí và mùi máu tanh đáng sợ khiến người khác cảm thấy nó là một con ác quỷ khát máu.

Huyết Điêu nhìn Đại Bằng, thanh niên nhìn Triệu Bân cũng tràn đầy khinh thường, tên đó cười giễu. Thấy Triệu Bân vuốt ve Đại Bằng, hắn ta lại càng tỏ vẻ coi khinh hơn. Chỉ một con chim xấu xí thôi mà còn tỏ vẻ cưng chiều vậy, xem nó như bảo vật nữa, rõ ràng là một tên nhà quê, một tên chủ nhân vô dụng, con thú cưỡi phế thải, đúng là một đôi trời sinh!

“Đây là Đại Bằng của ta!”

Triệu Bân chưa lên tiếng, vẫn còn vuốt ve nó, phải thiết lập mối quan hệ thật tốt, đợi khi nào đó Đại Bằng khôi phục ký ức thì sẽ dễ làm quen hơn, bồi dưỡng tình cảm mà!

Nét mặt Đại Bằng có chút sợ hãi, kinh hãi vì ánh mắt tràn đầy ác ý của Huyết Điêu. Dù sao, hiện giờ nó không có ký ức, không có huyết mạch, bất kể một vật cưỡi nào có chút tu vi đều sẽ khiến nó cảm thấy sợ hãi.

Người thanh niên thu ánh mắt lại, Huyết Điêu tăng tốc, có lẽ là được lệnh hoặc nói thẳng ra là cố ý. Khi nó đập đôi cánh, sức mạnh vô cùng lớn tạo thành một cơn gió, thổi đến mức Đại Bằng không giữ được thăng bằng, cũng khiến Triệu Bân ngã xuống.

“Ngươi được lắm”.

Triệu Bân mắng thầm. Nếu không phải vì Huyết Điêu bay nhanh, Đại Bằng đuổi không kịp thì chắc chắn hắn đã đánh đối phương lộn nhào trên không rồi, cho ngươi tức chết!

Không đuổi kịp cũng chẳng sao!

Không lâu sau, Huyết Điêu lại bay vòng ngược lại, đứng cách xa một đoạn cũng có thể nhìn thấy được đôi mắt hung ác, bên trong loé lên sự ngang ngược và khát máu của nó. Hơn nữa, nó lao thẳng tới chỗ Triệu Bân, hai tia máu bắn ra từ mắt nó.

Tình cảnh rất rõ ràng: giết người cướp của!

“Tên nhóc được lắm!”

“Thú vị!”

Chàng thanh niên mặc đồ trắng cười nham hiểm, khoé miệng nhếch lên.

Dứt lời, Huyết

chapter content