Trong khu rừng, Triệu Bân di chuyển với tốc độ ma quái, chạy trốn đến độ không dám quay đầu lại.
“Cảnh giới Chân Linh nho nhỏ mà cũng đòi so tốc độ với Địa Tạng đỉnh phong sao?”
Nguyệt Thần thờ ơ nói, uể oải nằm trên mặt trăng, giống hệt một người vô công rồi nghề.
“Cô cho rằng ta muốn vậy?”
Triệu Bân liếc mắt nhìn, đó chính là một cao thủ Địa Tạng đỉnh phong, ở nơi rừng núi hoang dã này lại là một nơi rất thích hợp để giết người cướp của. Thuật độn thổ chỉ là hàng trang trí trong mắt của đẳng cấp này. Không chạy thì đợi bị thịt sao?
Nguyệt Thần không cho là như vậy, tiện tay vung tay áo, vẩy ra một mảnh chữ vàng, tự xếp hàng, tổ hợp, từng chữ lấp lánh ánh sáng vàng, rõ ràng là một bộ bí thuật.
“Uy Chấn Bát Hoang”.
Hai mắt Triệu Bân sáng trưng, đọc kỹ càng từng chữ. Quét mắt một lượt là biết đó là thần thông gì, chính là pháp môn tạo sức ép và uy thế. Theo môn này, cảnh giới Chân Linh của hắn có thể tạo ra sức ép và uy thế của cảnh giới Thiên Võ, nhưng không phải là sức ép và uy thế thật sự, chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
Nói trắng ra là cách này dùng để dọa người.
“Có đồ tốt như thế mà không lấy ra sớm đi”.
Triệu Bân cười hê hê, vô cùng cầu tiến. Mỗi lần gặp nguy hiểm, tiềm năng lại được phát huy cực mạnh, không biết mánh chạy nhưng học gì cũng nhanh. Ví dụ như hôm đó đến tiền trang Liễu gia, tạm thời học thuật xuyên tường, vừa học là làm được ngay.
“Sống hay chết thì còn dựa vào mệnh của ngươi”.
Nguyệt Thần thản nhiên nói. Cô ta sớm biết có Địa Tạng đỉnh phong tới đây, nhưng không nói cho Triệu Bân, không phải là muốn cho hắn vui thú một chút sao! Vẫn còn phải tôi luyện, không ép tên nhóc này một chút, thì hắn sẽ không thể lột xác thành danh.
Triệu Bân không nói gì mà cũng hiểu điều đó.
Hắn không có nhiều thời gian, nên phải trong thời gian ngắn hiểu thấu môn này.
Thực tế lại một lần nữa chứng minh thiên phú của hắn là nghịch thiên tới mức độ nào, tiềm năng vô hạn, thật sự có thể ngộ ra nhiều chân lý, tinh hoa mà khắc sâu vào tim.
“Thằng nhãi này, bước chân cũng nhanh gớm!”
Phía sau vang lên tiếng cười của lão mập, thân pháp của thằng nhóc đó cũng đủ lợi hại, rơi từ độ cao như thế xuống, còn đập tan một ngọn núi nhưng lại không vấn đề gì, mà lòng bàn chân còn sinh gió, bàn chân cách mặt đất từ 3 đến 5 thước, như thể đang đạp lên không trung mà đi, không phải bay mà là sử dụng bí pháp nào đó.
“Sư phụ, cứu mạng!”
Triệu Bân kêu lên, cắm cổ chạy vào một sơn động.
“Sư phụ?”
Lão mập đó cau mày, liếc mắt nhìn 4 phía, không cảm thấy có người khác mà! Sư phụ ở đâu ra.
Vừa nghĩ, lão ta vừa dừng lại, đứng sững ở trước sơn động.
Vừa rồi, lão ta đã nhìn thấy Triệu Bân xông vào trong sơn động này.
“Sư phụ, có kẻ đuổi theo con”.
Trong sơn động có thể nghe thấy thấp thoáng giọng nói của Triệu Bân, dường như đang nói chuyện với ai đó.
Thật ra, là hắn đang tự nói tự trả lời, cố ý làm ra vẻ huyền bí.
“Một Địa Tạng nho nhỏ mà dám đuổi theo đồ nhi của ta”.
Lời này, Triệu Bân đã ăn thuốc đổi giọng, giọng nói tịch mịch mà già nua, đương nhiên là nói cho lão mập bên ngoài nghe. Kỹ thuật diễn của Triệu thiếu gia cũng tinh xảo lắm. Một người phân hai vai, mà mặt không đỏ, tim không ngừng.
“Địa Tạng nho nhỏ?”
Lời này rơi vào tai lão mập thì gây sốc vô cùng. Ông đây chính là Địa Tạng đỉnh phong, chỉ nửa bước nữa là tới cảnh giới Thiên Võ, đến chỗ này của ngươi lại thành tiểu bối rồi à.
“Không thể phủ nhận, khả năng giả bộ cũng đi vào lòng người lắm”.
Nếu là cảnh giới Thiên Võ, muốn che giấu bản thân thì cảnh giới Địa Tạng đúng là không cảm nhận được.
Lão ta vẫn có kiến thức cơ bản này.
Nhưng lão ta ngạc nhiên là cái nơi khỉ ho cò gáy này lại có một đấng cảnh giới Thiên Võ. Có mấy người thì lão ta đã từng gặp qua, nói không chừng là 1 trong số đó. Nhìn sức ép và uy thế này thì là cảnh giới Thiên