Vô Thượng Luân Hồi

Chương 121: 121: Hai Tên Ngốc




Sân nhỏ im lặng đến chết chóc.

Hai kẻ chiến đấu với nhau vẫn còn đứng đờ ra tại chỗ, nhóc hám tiền sợ đơ người luôn rồi.

Đến lúc này, mũi kiếm vẫn cách mi tâm của cô nhóc một tấc.

Cũng may mà Triệu Bân thu tay kịp thời, nếu không cô nhóc nhất định sẽ bị giết chết trong một nhát kiếm.

Phụt!

Triệu Bân thu kiếm, phun ra một búng máu tươi. Cưỡng ép thu kiếm về khiến uy lực và ý đồ của thanh kiếm phản phệ, xâm nhập vào cơ thể hắn, tạo thành nội thương.

May mà hắn giữ chừng mực rất chuẩn, thực chất hắn còn chưa đủ nhuần nhuyễn, nếu đạt đến đỉnh cao, có thể thu vào nhả ra trong thoáng chốc, đồng thời sẽ không bị kiếm phản phệ.

“Ta thua rồi!”

Bạch Nhật Mộng phồng má, đây là lần đầu cô nhóc thua khi đấu với người cùng cấp.

“Tử Linh, ngươi mang nó đến đây là một quyết định rất đúng đắn”.

Ông già mặc áo vải thô cười thầm trong lòng, nhóc ham tiền quá mạnh, trước giờ chưa từng thua thiệt khi đấu với người cùng cấp, lộ trình thuận lợi quá cũng cần chút đả kích mới giúp cô nhóc bình tâm được.

Mà Triệu Bân chính là một viên đá mài rất tốt.

Nói cho đúng thì cả hai cùng trở thành đá mài của nhau, cùng rèn giũa đối phương. Nếu không nhờ nhóc hám tiền, Triệu Bân cũng chẳng thể niết bàn lột xác trong kiếm đạo.

Trong lúc này, Triệu Bân lại phun máu lần nữa.

Ngộ ra được kiếm phong lôi nhưng lại coi thường uy lực của lực, ngày sau nên dùng chiêu này ít thôi. Một khi lôi chiêu kiếm này ra thì không thể mơ tưởng đến chuyện thu lại.

“Nhân tài đấy!”

Ông già áo vải thô cảm thán, đã bay từ trên tầng hai xuống, một tay đặt trên vai Triệu Bân, đưa chân nguyên ôn hòa vào trong, giúp Triệu Bân xóa bỏ di chứng phản phệ.

Phá!

Triệu Bân khẽ quát lên một tiếng, cơ thể run rẩy đẩy hết kiếm khí còn sót lại trong cơ thể ra ngoài. Đó là uy lực, cũng là ý đồ của kiếm, tuy vô hình, nhưng cũng rất sắc bén.

Qua một lúc lâu, sắc mặt Triệu Bân mới hồng hào hơn.

Nhìn qua nhóc ham tiền, ánh mắt của cô nhóc đã không còn tùy tiện như trước nữa. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người giỏi có người giỏi hơn, hôm nay được gặp, đúng là không phải đùa.

“Kiếm và người hợp nhất!”

Triệu Bân hiển nhiên có vẻ không bình thường, hắn chắp tay đi đi lại lại, vẫn đang lặng lẽ lĩnh ngộ. So với chiêu thức thì hắn coi trọng ý đồ của thanh kiếm hơn.

Võ Nhị nhanh chóng quay về, ôm theo một tấm bản đồ.

Bấy giờ Triệu Bân mới hoàn hồn, hắn quay về phòng, sau đó tự khóa cửa lại.

Phen này, hắn luyện tấm thép.

Đúng vậy, là một tấm thép, khảm vào vách tường, chủ yếu để đề phòng ông già mặc áo vải thô do lần nào ông ta cũng không chịu đi qua cửa. Nếu đã muốn đi xuyên tường như thế thì cứ xuyên đi!

Làm xong mấy thứ này, hắn mới mở bản đồ ra.

Bản đồ không hề nhỏ, chắc phải đến cả trượng, bao quát cả vạn dặm, thành Vong Cổ, thành Thanh Phong, thành Xích Dương, thành Thương Lan, về cơ bản có đủ.

“Chỗ này?”

“Hình như không phải, địa hình không giống”.

“Thế này không dễ tìm đâu”.

Trong phòng vang lên tiếng lẩm bẩm của hắn, một tay cầm kính phóng to, một tay cầm bản đồ kho báu, hắn so sánh từng chỗ một trên tấm bản đồ lớn.

Hắn tìm hết cả một ngày.

Đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới ngồi phịch xuống đất, thần sắc rất buồn bực.

“Không phải ở cương vực này à?”

Hắn lầm bầm, chẳng hiểu sao mà không tìm được.

Không phải vậy chứ!

Nếu đã là kho báu thì khoảng cách sẽ không quá xa, sao lại không tìm được nhỉ!

“Triệu Bân!”

Đúng lúc này, một tiếng gọi rất lảnh lót vang lên từ ngoài cửa.

Triệu Bân nghe vậy, đứng dậy ra khỏi phòng.

Đập vào mắt là bóng người ở phía dưới: Một cô nương mập mạp.

Người trong khuôn viên không ít, về cơ bản ai cũng nhìn cô ấy.

Chỉ có ánh mắt của ông già mặc áo vải thô đang chắp tay trước bụng hơi kỳ lạ.

Đây là ai thế?

Triệu Bân bước xuống cầu thang, nhìn người kia từ trên xuống dưới từ trái sang phải, chắc chắn bản thân chưa từng gặp cô nương mập mạp này, thế nhưng người ta gọi đích danh hắn? Hai người họ quen nhau à?

“Cái tên bội bạc này, bỏ lại người ta rồi đi mất!”

Cô nương kia bước tới, từng câu từng chữ đều nghẹn ngào, mặt mũi cũng u oán.

“Bội bạc?”

Những người có mặt ở đó nghe xong mà nhướn mày, nghe ý của cô gái này thì giữa hai người có chút chuyện phong lưu đấy, đã vậy Triệu Bân còn bỏ mặc cô nương nhà người ta!

Triệu Bân không đáp, hắn vẫn đang đánh giá từ trên xuống dưới.

Nhìn một lúc lâu, hắn mới hà hơi vào lòng bàn tay mình.

Sau đó, một cái tát ập đến.

Cái tát này rất vang dội, khiến đám người làm giật mình sững sờ.

Oa!

Khi nhìn lại, cô nương kia đã bị cái tát của hắn đánh cho hiện nguyên hình. Làm gì còn cô nương nào nữa, rõ ràng là một tên mập, một tên mập đen thùi lùi.
Ừm, cũng là Ngưu Oanh đấy.
Rất hiển nhiên, hắn ta dùng thuật biến thân, chẳng qua học nghệ chưa đủ tinh túy, nếu không cũng không đến độ bị ăn cái tát bá đạo của Triệu Bân.
So với Triệu Bân thì ông già mặc áo vải thô đã nhìn ra từ lâu rồi.
Thuật che mắt gì gì đó không thể dùng được trong mắt cao thủ Địa Tàng, chính vì ông ta đã nhìn ra nên ánh mắt mới kỳ cục như thế. Ban đầu thấy Ngưu Oanh làm nũng ông ta còn muốn nôn ra cơ, cái tên mập đen thùi lùi này, thú vị gớm.
“Đen gì đen thế!”
“Em chưa từng thấy người nào đen thế này”.
“Ăn cái gì vậy trời!”
Nhiều tiếng xì xào vang lên, bàn tán về vóc dáng và màu da của Ngưu Oanh, hiển nhiên hắn ta là dạng hiếm có. Họ cũng chặc lưỡi về hành động ban nãy của tên mập, biến ra cái gì mà chẳng được, cứ phải biến thành một cô nương, vừa mở miệng đã mắng người ta bội bạc, gớm ói không chứ.
“Tiên sư nhà ngươi!”

Ngưu Oanh ăn một cái tát mà lệch cả mặt, lảo đà lảo đảo đứng cũng không vững. Vốn tưởng rằng hắn ta lừa được Triệu Bân mới chạy tới đây lừa đảo, nào ngờ bị nhìn ra, còn bị tát cho không chịu trở tay.

“Đau không!”

“Đau!”

“Đau thì tốt!”

Cuộc đối thoại giữa hắn ta với Triệu Bân không chỉ ngắn gọn mà còn thông dụng dễ hiểu.