Triệu Bân hiện thân, đứng trên đỉnh của một ngọn núi nhỏ, nhìn xuống phía dưới. Hắn ăn viên đổi giọng, âm thanh lập tức trở nên già nua. Lúc này hắn đang chuẩn bị tháo chạy.
Hai lão già lập tức quay lại, híp mắt.
Tự nhiên có người xuất hiện ở trên đỉnh núi mà bọn họ lại không phát hiện ra được.
“Thả người ra đi”.
Triệu Bân lạnh nhạt nói, ý tứ rất rõ ràng: tên mập kia là người của ta, một là thả người, hai là tiểu gia sẽ cho các ngươi xoay vòng vòng. Nhiều bùa nổ thế này, ta không tin không nổ chết được các ngươi.
“Các hạ là người của Hoàng tộc sao!”
Lão Vong Cổ cười khà khà, đương nhiên là không dám động. Bùa nổ được sắp đặt cực kỳ kỹ lưỡng, bọn họ chưa kịp chạy ra thì đã bị nổ bay rồi.
“Ngươi nói xem?”
Triệu Bân lạnh nhạt nói, âm thanh sau khi biến đổi liền trở nên già nua.
Lừa gạt cũng là một món nghề đấy.
Không có Nguyệt Thần ở đây, hắn cũng phải đứng vững, không được thất thố chút nào mà phải mạnh mẽ một chút. Nếu như bị bại lộ, hai lão già kia xông lên thì hắn với tên mập sẽ phải chết ở đây. Hai cảnh giới Chân Linh đỉnh phong đương nhiên hơn hẳn ông già lưng gù kia chứ.
Còn Hoàng tộc thì, đương nhiên là chỉ Hoàng tộc Đại Hạ rồi.
Người của Hoàng tộc có địa vị không hề tầm thường, cứ nhìn thần thái của hai lão già là biết. Ánh mắt bọn họ hiện lên sự kiêng kỵ, cũng có tôn kính. Phàm là người Hoàng tộc, đến cả thành chủ thành Vong Cổ còn không dám chọc vào, nói gì đến cảnh giới Huyền Dương bọn họ.
Sao lại tự coi ta là người Hoàng tộc nhỉ.
Triệu Bân lẩm bẩm, chau mày, suy nghĩ bay ra.
Quá nửa là vì bùa nổ.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có khả năng này. Bùa nổ không dễ gặp, võ tu bình thường, kể cả là thành chủ cũng chưa chắc có được số lượng lớn bùa nổ thế này.
Đây có lẽ là một loại biểu tượng cho thân phận.
Mà biểu tượng thân phận này, người bình thường sẽ không biết được. Cha hắn Triệu Uyên rất ít khi nhắc đến Hoàng tộc, vì đó đâu phải gia tộc nhỏ cho người bình thường tùy ý bàn luận được. Thân là người của phủ thành chủ, hai lão già kia chắc cũng biết bí mật gì đó, nếu không sẽ chẳng lộ ra thái độ khiêm nhường như vậy.
“Là người của Hoàng tộc sao, thất kính, thất kính”.
Hai lão già chắp tay, thả tên mập ra.
Như những gì Triệu Bân đoán, người bình thường không thể có nổi số lượng bùa nổ lớn thế này, thân phận tôn quý như thành chủ cũng không ngoại lệ. Bởi vì rất nhiều năm về trước, bùa nổ đã biến mất khỏi thế gian. Nói cách khác thì nó đã bị Hoàng tộc ra lệnh cấm, phép vẽ bùa nổ chân chính cũng đã bị Hoàng tộc chiếm lấy.
Đúng là một biểu tượng cho thân phận.
Không phải nói láo nhưng, cho dù là người cầm bùa nổ này chỉ ở cảnh giới Ngưng Nguyên nho nhỏ thì bọn họ cũng không dám động vào. Chọc vào Hoàng tộc còn đáng sợ hơn gây chuyện với thành chủ nhiều, nhẹ thì mất mạng, nặng thì chu di cửu tộc.
Càng huống hồ là bọn họ nhìn không ra tu vi của Triệu Bân.
Đây mới là sự chấn động vô hình, đây là đầu sỏ của Hoàng tộc đấy.
“Nhóc con, đi cẩn thận nhé”.
Tên mập trong lòng cầu khẩn, nơm nớp đi từng bước. Chỉ vì dưới đất toàn là bùa nổ, hắn ta sợ giẫm phải xong rồi Triệu Bân không cẩn thận mở cấm chế ra, hắn ta sẽ biến thành bột vụn ngay tức khắc.
“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi”.
Hai lão già cười khan, vẫn không dám chuyển động như cũ, một là sợ Triệu Bân sẽ khởi động bùa nổ, hai là sợ chọc giận người Hoàng tộc thần bí này, cho nên an phận vẫn hơn.
“Thật sự coi ta là người Hoàng tộc hả?”
Triệu Bân lẩm bẩm trong lòng, hai lão già này bị dọa sợ rồi đây.
“Dám hỏi đạo hữu đến để bắt Cô Lang sao?”
Hai lão già cười khà khà, mãi mới gặp được người Hoàng tộc, cũng phải khách sáo làm quen một chút.
“Nếu không các ngươi nghĩ lão phu đến chơi chắc?”
Triệu Bân trầm giọng nói, tỏ ra sự uy nghiêm, bật chế độ lừa đảo. Đây đúng là một cú lừa đảo nguy hiểm, vì hắn phải coi mình là người Hoàng tộc.
Dù sao thì hắn cũng có một sư phụ thần bí mà.
Trước đó, đến cả ông già mặc áo vải thô ở Tài Mãn lâu còn bị lừa đến quay mòng mòng thì nói gì đến hai lão già này. Nếu thật sự muốn truy cứu thì cứ quẳng lên đầu sư phụ thôi vậy.
Không phải nói dối chứ, nếu Nguyệt Thần tỉnh lại và để Nguyệt Thần lừa đảo thì sẽ càng chất lượng hơn. Cô ta sẽ khiến hai lão già này mơ hồ không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa.
Giỏi lắm, ngươi đỉnh quá!
Tên mập than thở. Lừa như thật thế kia, khiến hai lão Huyền Dương đỉnh phong tin tưởng, không dám cử động gì cả. Đạo hạnh này đúng là không phải luyện ngày một ngày hai mà được.
“Mạo phạm quá rồi”.
Hai lão già cười lúng túng, hình như đã nói điều gì không nên thì phải.
“Làm phiền đem vật này giao cho đồ nhi của ta”.
Triệu Bân lạnh nhạt nói, một vật từ ống tay áo bay ra.
Lại là một tờ giấy bùa.
Nhưng chẳng quan trọng, quan trọng là cái chữ “đồ nhi” kia kìa.
Lừa đảo mà! Phải bắt được thóp của đối phương chứ!
Hai lão già nhận lấy trong hoảng loạn. Trên giấy bùa này chẳng có gì, trống rỗng vô cùng, nhìn như một tờ giấy bình thường. Bọn họ thì lại cho rằng phải có biện pháp đặc thù mới xem được, ít nhất thì bọn họ nhìn không ra.
“Dám hỏi đồ nhi của đạo hữu là?”
Sau đó, hai lão già mới thăm dò hỏi.
“Triệu Bân của thành Vong Cổ”.
Triệu Bân lạnh nhạt nói, ngụ ý rất rõ ràng, là cho Triệu Bân một chỗ dựa.
Cái danh Hoàng tộc còn tốt hơn thành chủ nhiều.
Có chỗ dựa như vậy thì hoàn cảnh của Triệu gia sẽ tốt hơn trước nhiều.