Lời nói của Yên Thiên Phong rất dễ hiểu, cũng rất cứng rắn, trói lại còn để làm gì nữa! Nếu như không trả một cái giá xứng đáng, thì đừng mong bọn họ có thể về nhà được.
Quản gia của thành chủ cười khan một tiếng, không nói thêm nữa.
Ông ta hiểu thành chủ nhà mình cũng chẳng phải là người hiền lành gì.
Trong phòng, Triệu Bân đang ngủ say.
Ngoài hắn ra thì trong phòng còn có Thanh Dao, một tay của cô ấy đang giơ lên, dùng chân nguyên bổ sung cho thân thể của hắn, trong lúc lơ đãng lại nhìn lén Triệu Bân một cái.
Trong mắt cô ấy, người này thật đáng kinh ngạc.
Dù là thiên phú hay thực lực, hắn đều vượt xa sự mong đợi của cô ấy. Cảnh giới Chân Linh tầng 1 mà có thể tiếp được khúc Thanh Liên của cô ấy, còn cầm chân được thiếu chủ thành Thương Lan. Trong trí nhớ của cô ấy, hắn nhất định là người đầu tiên, hơn nữa còn là đồng cấp vô địch.
Điều quan trọng nhất là hắn thực sự cũng không tệ.
Thu tay lại, cô ấy nhẹ nhàng gọi một tiếng, không có tiếng đáp lại, xác nhận Triệu Bân còn đang ngủ, cô ấy mới vươn tay sờ lên mặt Triệu Bân, muốn cởi chiếc mặt nạ da của hắn ra, xem thử bên dưới là một gương mặt như thế nào.
Cô ấy đã cởi nó ra.
Gương mặt thật của Triệu Bân đã không làm cho cô ấy thất vọng, tuy không phải là một người đàn ông đẹp trai tuyệt đỉnh, nhưng trông cũng rất khá, đôi lông mày mang theo một nét lạnh lùng nghiêm nghị cũng như một sự kiên trì không thể diễn tả bằng lời, giống như lý tưởng đã khắc sâu vào trong linh hồn vậy.
Trong giây phút ấy, cô gái này đã biết yêu.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy có chút mơ màng, mang theo ý cười ngây ngô, nếu như chuyện quen biết này được xem như là duyên phận, thì trong nháy mắt kia chính là một loại tình duyên.
Tình duyên là một thứ rất kỳ lạ.
Không cần quá lâu, có lẽ chỉ cần một cái chớp mắt, thì chính là duyên định ba kiếp vậy.
Khụ khụ!
Đột nhiên, một tiếng ho nhẹ từ ngoài phòng truyền đến.
Đó là Yên Thiên Phong.
Thân làm cha, ông ta nghĩ mình phải lên tiếng, chứ ban ngày ban mặt núp ở trong phòng của người ta xem trộm hiển nhiên là không được, nếu như đã coi trọng thì cứ bước ra ngoài nói chuyện một chút là được!
Khụ khụ!
Mấy lão già có mặt ở đó cũng ho theo.
Không có ai đứng đắn ở đây hết.
Thanh Dao vội vàng đeo lại mặt nạ cho Triệu Bân, sau đó chạy ra khỏi phòng như chạy trốn, trên má không giấu được vẻ ửng hồng.
Có triển vọng!
Nhìn thấy thái độ của con gái mình, Yên Thiên Phong trong nháy mắt sáng tỏ, con gái mình mà, làm cha sao có thể không biết được, rõ ràng là đã vừa ý tên nhóc kia, trời đất xui khiến thế nào lại có thể kéo đến đây một mối lương duyên tốt thế này.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Triệu Bân đang ngủ cuối cùng cũng đã tỉnh dậy, cười khổ một tiếng, nhìn xung quanh liền nhận ra đây là phủ thành chủ, hay lắm! Lòng vòng cả một ngày cuối cùng cũng phải quay trở lại đây.
"Mở ra".
Hắn không nghĩ gì nhiều, nhanh chóng xuyên tường thoát ra khỏi phòng.
"Cô gia, người vội vàng đi đâu thế?"
"Đi tiểu".
Hắn ngay lập tức thốt ra.
Xong việc, Triệu Bân lại bị xách đi.
Hắn bị xách ra đại sảnh phủ thành chủ.
Hay tin, Thanh Dao cũng chạy đến, nhưng cô ấy không xuất hiện, chỉ trốn sau màn, thỉnh thoảng lén nhìn ra đại sảnh.
"Tới rồi hả".
Trong đại sảnh, Yên Thiên Phong đã ngồi sẵn ở đó, lưng thẳng tắp, trong tay còn cầm một bộ cổ thư, mỗi động tác đều thể hiện được sự uy nghiêm của một thành chủ.
"Tham kiến tiền bối".
Triệu Bân vẫn rất hiểu lễ nghĩa, liền đứng lên hành lễ.
"Còn không chịu tiết lộ mình là người nhà nào sao?"
Yên Thiên Phong mỉm cười, giọng điệu không quá uy nghiêm, ôn nhu nhẹ nhàng.
Triệu Bân không nói gì, chỉ ho khan.
"Có muốn trở thành con rể của phủ thành chủ ta không", Yên Thiên Phong khẽ mỉm cười nói.
Lúc này, Thanh Dao lộ ra nửa cái đầu.
"Cảm ơn tiền bối đã chiếu cố, chỉ có điều vãn bối không thể tiếp nhận".
“Tại sao, con gái của ta còn không xứng với ngươi sao?”, Yên Thiên Phong lãnh đạm nói.
"Tiền bối hiểu lầm rồi, chỉ là vãn bối đã có vợ".
"Có vợ?"
Yên Thiên Phong nghe vậy, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại, đây là điều mà ông ta không ngờ tới, nhìn biểu hiện của Triệu Bân vô cùng chân thành, tuyệt đối không phải là nói dối.
"Ngươi có vợ rồi sao?"
Thanh Dao lẩm bẩm, rụt nửa đầu lại, đôi mắt đẹp ngay lập tức mờ đi.
Trong đại sảnh, bầu không khí bỗng nhiên trở nên trầm mặc, im lặng đáng sợ.
Yên Thiên Phong im lặng hồi lâu, lông mày nhíu lại, thỉnh thoảng nhìn nghiêng, liếc mắt liền biết Thanh Dao đang trốn ở sau màn.
Có vợ rồi.
Chuyện này khiến cho ông ta lúng túng, không biết làm sao cho phải.
Triệu Bân cũng không nói gì.
Hắn đã có vợ. Dù có đi đâu hay làm gì thì hắn cũng sẽ nhớ, tuy hắn có oán hận với Liễu gia, nhưng đối với Liễu Tâm Như thì không, phế vật cũng tốt, người mù cũng được, nàng đã mặc lên bộ áo cưới trong hôn lễ của Triệu Bân hắn, thì chính là vợ của hắn.
Nàng đã dùng chín kiếp luân hồi để chúc phúc cho hắn.
Hắn nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm.
"Cầm thủ lệnh của ta, ngươi có thể ra khỏi thành".
Yên Thiên Phong cuối cùng phất tay, một tờ giấy trắng bay ra khỏi tay áo.
"Cám ơn tiền bối".
Triệu Vân nhận lấy, lại chắp tay cúi đầu, xoay người đi ra khỏi đại sảnh.
"Con bé này, đi ra đây đi!"
"Con sẽ tiễn hắn".
Thanh Dao đi ra ngoài, không dám nhìn cha mình, chỉ cúi đầu đuổi ra ngoài sảnh.
Haiz!
Thật lâu sau, Yên Thiên Phong thở dài.
Không có vợ thì nói gì cũng dễ.
Đằng này hắn đã có vợ rồi! Ông ta còn biết nói thế nào nữa?
Chẳng lẽ có thể ép Triệu Bân kết hôn với Thanh Dao hay sao?
Ai có thể làm được những điều như vậy, chứ ông ta thì tuyệt đối không thể.
Đàn ông tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường.
Nhưng tên nhóc bí ẩn này rõ ràng rất chung tình.
"Chúng ta liệu sẽ còn gặp lại không?"
Ra cửa, Thanh Dao đuổi kịp Triệu Bân, cô ấy cúi đầu hỏi nhỏ, chưa bao giờ cô ấy lại cảm thấy mất mát như lúc này.
"Có lẽ".
Triệu Bân mỉm cười, chào tạm biệt rồi rời đi.
"Ta thậm chí còn không biết tên của ngươi".
Phía sau, Thanh Dao khẽ lẩm bẩm, đứng ở chỗ sư tử đá trước cửa nhìn theo hắn rất lâu.