Vô Thượng Luân Hồi

Chương 110: 110: Đo Ván





Đó chính là bí thuật sóng âm.

Triệu Bân rơi vào thế hạ phong, thanh âm hổ gầm long ngâm vang lên vô cùng kinh hoàng.

Phụt!

Hắn bị chấn kinh đến mức nôn ra máu, liên tục lui về sau, không phải là bí thuật của hắn không đủ dùng, mà là do tu vi của kẻ kia tuyệt đối có thể áp chế hắn, ngoài ra, tinh thần của hắn cũng không ổn định, tối hôm qua một đêm không ngủ, đầu óc đến bây giờ vẫn còn choáng váng, lại còn bị chấn động mạnh đến vậy.

"Tên rác rưởi".

Hán Triều bật cười điên cuồng, một giản quét bay lớp ngói, gạch đá bay tứ tung.

Keng!

Triệu Bân bỏ chạy, kiếm Tử Tiêu xoay vòng ở phía sau lưng hắn, ra sức chặn Hán Triều lại.

"Người đó thật sự có cảnh giới Chân Linh tầng 1 sao?"

Người đứng xem đều bị sốc vì thực lực của Triệu Bân.

Hắn đang chiến đấu với Hán Triều.

Hán Triều chính là thiếu chủ thành Thương Lan, có cảnh giới Chân Linh tầng 8, hơn nữa, tu vi của hắn ta lại không phải là thứ mà võ tu Chân Linh tầng 8 bình thường có thể so sánh được, nhìn kỹ thì chân nguyên của hắn ta vô cùng bạo ngược, chắc chắn là đã sử dụng tới cấm thuật, hoặc là dùng rất nhiều đan dược.

Thế mà Triệu Bân vẫn chưa bị hắn ta bắt giết được.

Hắn ta chẳng những không đánh thắng, mà còn phải chiến đấu lâu như vậy, điều này đủ để chứng minh Triệu Bân cũng có thể đứng ngang hàng với hắn ta.

Quả nhiên, con rể thành chủ không phải là người tầm thường.

Rất nhiều người chắc chắn rằng, nếu như Triệu Bân có cùng cảnh giới với Hán Triều, thì tên Hán Triều kia chắc chắn sẽ bị đập chết.

Gầm!

Lại có tiếng sói xám gầm lên, chính là do Hán Triều đã dùng bí thuật của tổ tiên, đánh ra một chưởng mang hư ảnh một con sói xám đầu to bảy tám trượng, giẫm lên mái hiên gầm thét về hướng của Triệu Bân, vô cùng hung tàn.

Phong!

Triệu Bân lạnh lùng nói, tay bắt ấn quyết, chân đạp gió xoáy, một đạo bùa chú cực lớn được bao quanh bởi phù văn ngưng tụ trên không trung, từ trên không giáng xuống.

"Bàng môn tả đạo?"

Người đứng xem đều nhíu chặt mày, cái tên này lại còn thông hiểu bùa chú.

Ầm!

Lá bùa lớn từ trên trời giáng xuống, bao phủ con sói xám, lập tức phong ấn khiến cho nó bất động, cái gọi là bàng môn tà đạo ở trong tay của Triệu Bân phát huy vô cùng uy lực, chủ yếu là do hắn có dị bẩm thiên phú.

"Hán Triều".

Một tiếng quát khác lại vang lên, Thanh Dao đã áp sát tới.

"Tiện nhân".

Hán Triều nghiến răng, bạo khí cuồn cuộn quét qua.

Keng!

Thanh Dao di chuyển, tư thế uyển chuyển, thân pháp huyền ảo, một kiếm xuyên rạch trời phá tan tà khí cuồng bạo của Hán Triều, tuy công kích mạnh mẽ nhưng cũng không thể khiến cho hắn ta bị thương nặng.

Tuy hắn ta không bị thương nặng, nhưng Triệu Bân ngay sau đó cũng đã áp sát tới.

Một kiếm chém xuống, hắn hất tung Hán Triều ra xa.

Keng! Keng!

Hai người cùng nhau động thủ, một trái một phải, liên hiệp công phạt.

"Không phải nói nha, đúng là tướng phu thê".

"Tên nhóc đó lai lịch không đơn giản, xứng đáng là con rể của thành chủ".

"Tại sao ta không gặp may mắn như vậy chứ".

Tiếng thổn thức vang lên rất nhiều, mọi người đều coi trọng Triệu Bân cùng Thanh Dao.

Nói thế nào nhỉ, so với người của thành Xích Dương thì còn thảm hại hơn.

"Chậc chậc chậc".

Hai lão già thành Vong Cổ tặc lưỡi không dứt, cũng may bọn họ không tham gia, cũng may là Liễu Như Nguyệt biết thân biết phận, nếu không thì kết quả của bọn họ cũng sẽ giống như sáu người đang nằm trên đất kia. Bọn họ hiểu quá rõ Yên Thanh Phong, chính là hình mẫu diển hình của các bậc cha mẹ bao che con cái, dám mắng con gái nhà ông ta mà còn muốn rời đi an toàn là không thể nào!



chapter content