Vô Thượng Luân Hồi

Chương 105: 105: Phu Thê Cùng Ra Trận!




“Cô gia của phủ thành chủ, dám không?”

Hán Triều lớn tiếng quát, trong lòng bực bội vô cùng.

“Dám không?”

Vũ Văn Hạo cười nhạt, sóng vai cùng Hán Triều.

Yên Thiên Phong đã ngồi xuống.

Ông ta chẳng nói lời nào, tự rót rượu tự uống, thái độ như lời tuyên bố, ngươi muốn nhờn thì cứ nhờn đi, nhờn xong ta xử luôn.

Ông ta không nhúng tay vào.

Có lẽ là ông ta muốn xem thử tướng công trong miệng cô con gái mình rốt cuộc tài giỏi đến đâu, có lai lịch như nào, xem xem đằng sau tấm mặt nạ kia tôn quý tới nhường nào.

Ông ta không gấp gáp việc xử lý người của hai thành.

Tại phủ thành chủ, chỉ cần ông ta hạ lệnh là lập tức có thể tóm gọn hết.

Đi? Đừng hòng rời được khỏi đây!

Hai lão già của thành Vong Cổ khoanh tay, rõ ràng là định mặc kệ mọi chuyện, lối thoát đã cho mà cũng phá thì còn lo quái gì nữa, cứ yên tâm ngồi xem kịch là được.

Còn có kịch hay mà!

Nói thật lòng, bọn họ cũng muốn xem thử cô gia của phủ thành chủ rốt cuộc có bản lĩnh ra sao. Một tên Chân Linh tầng một lại được Thanh Dao coi trọng thì chắc chắn cũng có gì đó đặc biệt, quan trọng hơn cả là bọn họ muốn xem thân thế, gốc gác của Triệu Bân. Một khi khai chiến là sẽ để lộ ra chiêu thức, nhìn vào sẽ biết ngay là thuộc nhà nào.

Liễu Như Nguyệt cũng có mong muốn như vậy.

Từ đầu tới giờ, cô ta luôn là người bình tĩnh nhất, vừa là kẻ xem kịch vừa là người quan sát. Đào đâu ra tướng công cơ chứ, Thanh Dao lôi tên này tới để đối phó cho qua thôi.

Nhưng những điều này không quan trọng.

Quan trọng hơn là đối phương đã hạ chiến thư, nếu như muốn giữ lại toàn bộ thể diện cho phủ thành chủ thì tên này buộc phải ứng chiến.

Mấy ông lão của hai thành mới là những người tức giận nhất.

Không sợ đối thủ lợi hại như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, có một thiếu thành chủ như này đúng là vui phát hãi, đúng là dồn bọn họ vào chỗ chết mà!

Bốn bề xung quanh đã bắt đầu có chân nguyên lưu động, có trời mới biết là có bao nhiêu võ tu tới đây. Đừng nói hai người bọn họ ở mức cao nhất của cảnh giới Huyền Dương, cho dù là ở cảnh giới Địa Tạng cũng bị trấn áp.

Hai con mắt của Triệu Bân đảo liên hồi.

Thiếu chủ nhà họ Triệu đang tìm đường thoát, muốn nhìn xem chạy theo hướng nào mới có thể bay lên trời. Trong trường hợp không dùng tới bùa nổ, một mình hắn đánh hai người Chân Linh tầng tám chắc chắn là không có cửa thắng. Có thể làm thiếu thành chủ, tuy đầu óc không được thông minh lắm nhưng sẽ có thực lực nhất định. Hôm qua, Triệu Bân đã chứng kiến điều này.

Mẹ kiếp!

Còn chưa nếm được ngụm rượu nào mà đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió rồi.

Quan trọng hơn là hắn không muốn nhúng chân xuống vũng lầy này.

Vẫn là câu nói đó, hắn không phải chỉ có một mình, một khi khai chiến thì chắc chắn sẽ để lộ chiêu thức, không cẩn thận còn bị người ta nhìn ra được, vậy sẽ gây phiền phức cho Triệu gia của hắn.

“Xin ngươi, giúp ta!”

Thanh Dao truyền âm, còn dùng sức siết tay Triệu Bân. Hắn buộc phải chấp nhận chiến thư này vì thể diện của phủ thành chủ.

“Bớt giỡn đi, ta đánh không lại!”

“Vớ vẩn, ngươi chặn được khúc Thanh Liên của ta, chắc chắn không phải võ tu tầm thường. Ngươi giúp ta giữ chân một người là được, còn lại để ta lo”, Thanh Dao nói nhỏ. Ý của cô ấy là chút nữa mình cũng sẽ lên đài.

Khoé miệng Triệu Bân giật giật.

Mẹ nó chứ, ta đến ăn cơm mà!

Còn chưa kịp ăn miếng nào!

Cô lại còn sắp xếp hết mọi chuyện sau đó rồi à!

“Hai người bọn họ đang thì thầm gì vậy!?”

Thấy Triệu Bân và Thanh Dao cứ lôi lôi kéo kéo, hai lão già thành Vong Cổ thì thầm.

Yên Thiên Phong chỉ mỉm cười không nói gì.

Ông ta nhất định phải xem trận chiến này. Ông ta biết con gái mình trong sạch, cũng biết tên nhóc này bị con gái mình lôi tới làm lá chắn nên ông ta càng muốn xem.

“Thiếu chủ, chạy mau!”

Mấy ông lão của hai thành đứng ra, cố gắng khuyên nhủ.

“Đâu dám!”

Hán Triều và Vũ Văn Hạo không thèm để tâm, ngông nghênh uống rượu.

“Nếu không dám thì cứ nói thẳng!”

Vũ Văn Hạo cười nhạt, ánh mắt loé lên sự âm hiểm và bạo ngược.

“Có gì mà không dám”.

Thanh Dao bình tĩnh bước tới, thiếu chủ nhà họ Triệu bị ép bất đắc dĩ cũng phải đi lên. Dù có thế nào đi nữa, hắn cũng phải giúp cô ấy diễn xong vở kịch này, không chỉ giữ lấy thể diện cho phủ thành chủ mà còn phải đánh cho hai tên kia thừa sống thiếu chết. Chưa bao giờ Thanh Dao tức giận như thế này.

“Gì đây, phu thê cùng ra trận à?”, Hán Triều cười cợt nhả.
“Nếu không dám thì cứ nói thẳng”.
Thanh Dao nhẹ giọng nhắc lại câu nói của Vũ Văn Hạo.
“Dám, có gì không dám chứ”.
Vũ Văn Hạo bước tới, cười vô cùng bất cần đời. Hai đánh hai thôi mà! Hai người thuộc Chân Linh tầng tám, chẳng lẽ đánh không lại Thanh Dao và Triệu Bân. Xử một tên Chân Linh tầng một, chỉ cần một cái tát thôi, còn về Thanh Dao thì sẽ là một đấu hai.
“Có thể thêm chút gì đó đặc sắc không?”
Hán Triều phe phẩy cây quạt, nhìn hai người rồi cười.
“Tuỳ ngươi”.
“Nếu bọn ta thắng thì giao đàn cổ cho bọn ta. Nếu các ngươi thắng thì linh đan này thuộc về các ngươi”.
Hán Triều nói rồi, trong tay bỗng xuất hiện một chiếc hộp. Tuy bị đóng kín nhưng vẫn toả ra mùi hương đan dược, chắc là một loại đan dược rất quý, giá cả cũng không thấp.

“Đồng ý!”

Thanh Dao bình thản nói, vẻ mặt không có gì thay đổi. Cô ấy tin tưởng tuyệt đối vào Triệu Bân, dù không quá trông ngóng việc hắn dốc hết sức mình, chỉ cần giữ chân được một người là ổn, đợi khi cô ta xử được một tên thì mọi chuyện coi như hoàn hảo.

“Không trâu nên bắt chó đi cày sao?”, Triệu Bân thở dài một tiếng.

Cuộc chiến đã được định đoạt, mọi người đều lùi về phía sau, để lại một khoảng trống.

Một bên là Triệu Bân và Thanh Dao.