Trần Vân Hiên?
Trương Văn Uyên ghi nhớ cái tên này thật chặt trong lòng, khi hắn ta ngẩng đầu lần nữa, chợt nhận ra hai người Trần Vân Hiên đã biến mất không thấy.
"Ân công, kiếp này Trương Văn Uyên ta chắc chắn sẽ báo đáp ơn cứu mạng ngày hôm nay của ngài".
Trương Văn Uyên âm thầm thề trong lòng, tương lai có cơ hội, hắn ta nhất định phải báo đáp ân tình của Trần Vân Hiên.
Đánh thức em gái dậy, Trương Văn Uyên không lập tức rời đi, hắn ta lấy thú hạch của yêu thú cấp ba và yêu thú cấp bốn ra ngoài.
Trần Vân Hiên không thèm để ý thứ này, nhưng đối với Trương Văn Uyên mà nói, nó vô cùng quý giá.
Suy cho cùng, hai đồ vật này đều là vật báu vô giá, dù không lấy ra cho bản thân tu luyện cũng có thể đổi được rất nhiều tài nguyên.
Lúc này, vùng trung tâm cốc Phong Linh đã tụ tập không ít người. Mặc dù là trận tranh tài, nhưng không hề dựng võ đài mà do mấy vị cường giả bố trí một kết giới.
Người tranh tài cần phải bước vào bên trong kết giới, phân ra thắng bại, mới có thể mở kết giới.
"Ngọc Thư, ngươi đang tìm gì?"
Thiếu gia chủ Trình gia Trình Ngọc Lâm thấy Trình Ngọc Thư không ngừng tìm kiếm trong đám người, không khỏi tò mò hỏi một câu.
"Không có gì, ta đang tìm Trần Vân Hiên".
"Chuyện quan trọng như Bắc Vực tranh tài đang diễn ra, ta không tin hắn ta sẽ không xuất hiện", Trình Ngọc Thư cau mày nói.
"Trần Vân Hiên? Chính là người ngươi nhắc đến trong lần trở về trước?"
"Nước Đại Chu thật sự xuất hiện một thiên tài yêu nghiệt?"
"Thật sự lợi hại như ngươi nói sao?", Trình Ngọc Lâm cau mày hỏi.
Nghe thấy lời này, Trình Ngọc Thư nhẹ nhàng gật đầu, hắn †a khó có thể quên được biểu hiện lúc đó của Trần Vân Hiên.
Nói cho cùng, cũng bởi vì hành động của Trần Vân Hiên đã khiến hắn ta mất đi vị trí thiếu gia chủ.
Trình Ngọc Thư và Trình Ngọc Lâm là hai anh em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, lại là sinh đôi, cho nên vị trí thiếu gia chủ †ự nhiên rơi xuống đầu Trình Ngọc Lâm.
"Nếu không phải hắn ta, nước Đại Chu sẽ không xảy ra biến cố lớn như vậy, ta cũng sẽ không bị trưởng lão trong tộc gắn cho tội danh làm việc không hiệu quả, đoạt mất vị trí thiếu gia chủ của ta".
"Người này sắp được mười sáu tuổi, nhưng tu vi đã đạt đến Siêu Phàm cảnh tầng thứ hai".
"Mà điều đáng sợ nhất, Siêu Phàm cảnh tầng thứ chín cũng không phải đối thủ của hắn ta, ngày đó Lưu bá đã từng đánh với hắn ta".
"Lưu bá đánh giá là, kẻ này có sức chiến đấu kinh người, có thể đánh một trận với cường giả Thần Thông cảnh tầng thứ nhất, hơn nữa... không đoán trước được thắng bại".
"Ngươi nói xem, rốt cuộc hắn ta có lợi hại hay không?", Trình Ngọc Thư trầm giọng hỏi.
Đây không phải là lần đầu tiên Trình Ngọc Lâm nghe được lời này, nhưng bất kể là hắn ta hay những người khác của Trình gia đều cảm thấy hơi quá khuếch đại.
Một nơi như nước Đại Chu sao có thể xuất hiện một vị yêu nghiệt như vậy.
Huống hồ, sau đó người của Trình gia có từng đi đến nước Đại Chu giải quyết hậu quả, cũng điều tra Trần gia, nhưng nhận được kết quả là người Trần gia đã chạy hết, không rõ tung tích.
Điều này càng làm cho người Trình gia nghĩ rằng Trình Ngọc Thư nói dối.
Nếu không thì Trần gia đã tiêu diệt hoàng thất Đại Chu, ngồi ổn vị trí gia tộc đệ nhất Đại Chu, vì sao phải chạy?
Nhưng hôm nay, ở thời điểm này, Trình Ngọc Thư lại lần nữa nhắc đến Trần Vân Hiên, điều này không khỏi khiến Trình Ngọc Lâm suy ngẫm cẩn thận.
Chẳng lẽ có người yêu nghiệt đến vậy tồn tại sao?
Một bên khác, các trưởng lão dẫn đầu của tứ đại gia tộc và trưởng lão của ngũ đại tông môn tụ tập lại một chỗ.
Mặc dù nói là Bắc Vực tranh tài, nhưng thành viên nòng cốt, thế hệ trẻ tuổi có sức cạnh tranh nhất chắc chắn xuất hiện trong số các thế lực bọn họ.
"Ta thấy thời gian không hơn kém nhiều lắm, người có thể đến hẳn đều đã đến".
"Nếu không thì, cứ bắt đầu Bắc Vực tranh tài này đi".
"Tam vực khác hẳn cũng đã bắt đầu".
"Chúng ta không thể rớt lại phía sau bọn họ”.
"Chính xác, nhanh chóng lựa chọn ra ứng cử viên để bồi dưỡng trước khi Hội võ Tứ Vực diễn ra, tránh đến lúc Hội võ Tứ
Vực bị bế mặt".
"Bẽ mặt hay không chỉ là thứ yếu, có thể giành được thứ tự trong Hội võ Tứ Vực mới là chuyện quan trọng nhất".
"Chính xác, lần này Bắc Vực chúng ta nhất định phải đoàn kết lại".