"Hóa ra cảm giác tu luyện là như thế này sao?"
Lần tu luyện này của Trần Trường An, tuy thời gian không dài, nhưng cũng cảm nhận được hương vị khác biệt của cuộc sống.
Thảo nào mọi người đều muốn tu luyện, khi cơ thể có năng lượng, có tu vi, thật sự khác biệt với người thường.
Chỉ tiếc, Trần Trường An vốn không có ý định dừng tu luyện, nhưng phát hiện bản thân không thể hấp thụ thêm linh khí nữa.
Có vẻ như năng lượng mà cơ thể có thể chứa đựng đã đạt giới hạn.
Trân Trường An đẩy cửa ra, hít một hơi thật sâu, dường như cả thế giới lúc này đều trở nên khác biệt.
"Đại Hoàng, thế nào? Ta có phải thiên tài siêu cấp không?” "Mới có bao lâu, tu vi của ta đã đột phá Ngưng Nguyên Cảnh tầng một, lợi hại không?" Trần Trường An nhìn Đại Hoàng và cười rất đắc ý.
"Ngươi cũng coi như đã tích lũy hàng vạn năm, có thể đột phá lên..."
"Khoan, tu vi của ngươi mới đột phá đến Ngưng Nguyên Cảnh tầng một ư?"
"Làm sao có thể như vậy?"
Đại Hoàng nhíu mày, chăm chú nhìn Trần Trường An, thật sự chỉ mới là Ngưng Nguyên Cảnh tầng một?
Điều này thật không hợp lý!
Lượng linh khí mà Trần Trường An hấp thu rất lớn, làm sao chỉ ở Ngưng Nguyên Cảnh tầng một?
"Ngươi cố ý áp chế tu vi phải không?" Đại Hoàng tò mò hỏi.
"Không hề, linh khí đã hấp thụ chỉ đủ để ta đột phá đến Ngưng Nguyên Cảnh tầng một."
"Hơn nữa, có vẻ như cơ thể ta lại gặp vấn đề nữa rồi, ta dùng linh thạch thử nhưng hoàn toàn không thể hấp thụ linh khí." Trần Trường An lắc đầu ngao ngán.
Quái lạ!
Thật sự rất quái lạ!
Sao thân thể thăng nhóc này lại không có chỗ nào bình thường vậy?
"Ngươi ra tay tấn công đi, ta muốn xem sức lực chiến đấu của ngươi như thế nào." Đại Hoàng suy nghĩ một lát rồi nói.
"Ồ? Vậy ngươi không được phản đòn đấy."
"Nhanh lên, ngươi sợ cái gì chứ, sư phụ ngươi còn không giết được ngươi, ngươi nghĩ ta có khả năng đó sao?" Đại Hoàng không kiên nhãn nói.
"Được!"
Trân Trường An cũng không lãng phí thời gian, dùng ngón tay thay kiếm, một ngón tay chỉ ra, một luồng kiếm khí bay thẳng tới chỗ Đại Hoàng.
Tốc độ rất nhanh, sức mạnh rất lớn.
Mặc dù với Đại Hoàng, sức mạnh này không gây ra chút tổn thương nào, nhưng vẫn khiến Đại Hoàng kinh ngạc.
"Biến thái!"
"Mẹ kiếp, sao tu vi của ngươi chỉ có Ngưng Nguyên Cảnh tầng một chứ, uy lực của một kiếm vừa rồi cũng ngang ngửa cảnh giới Siêu Phàm!"
"Ngươi có hiểu ý nghĩa của điều này không?”
"Sức lực chiến đấu của ngươi vượt qua đến hai cảnh giới lớn đấy!"
"Nếu ngươi trở thành Đại Đế, cả thiên hạ này, ai còn là đối thủ của ngươi nữa?"
"Thậm chí sợ là cả sư phụ của ngươi cũng không phải là đối thủ của ngươi!"
Nghe lời Đại Hoàng nói, mắt Trần Trường An sáng rực lên, sư phụ cũng không phải đối thủ sao?
Vậy không phải là muốn bắt sư phụ làm gì thì làm sao?
"Ngươi nghĩ lung tung gì thế?"
"Ngươi không sợ sư phụ giam lỏng ngươi lại, cả đời này không cho ngươi tiếp tục tu luyện sao?"
Thấy ánh mắt của Trần Trường An, Đại Hoàng biết thằng nhóc này đang nghĩ bậy.
"Tiếc thay, hiện tại xem ra tu vi không thể nâng cao được nữa" Trần Trường An thở dài ngao ngán.
"Theo ta thấy, vấn đề của ngươi nằm ở những viên Thai Châu kia."
"Nếu có thể tìm được 8 viên Thai Châu còn lại, con đường †u luyện sau này của ngươi sẽ không còn vấn đề gì."
"Không uổng công ta nói ngươi là đồ biến thái, ngay từ trong bào thai đã đào thải hết thiên phú tu luyện, ta sống đến bây giờ cũng chưa từng thấy ai kỳ lạ như ngươi." Đại Hoàng chế nhạo.
Trước sự chế nhạo của Đại Hoàng, Trần Trường An không để ý, điều hắn muốn nhất bây giờ là tìm được 8 viên Thai Châu còn lại.
Hiện tại hắn chỉ biết duy nhất một viên đang ở trong tay hoàng thất Đại Chu!
"Ngươi nói xem, bao năm qua, sư phụ ta vất vả ngàn cay muôn đắng, sao không hỏi một câu đến nhà họ Trần chứ."
"Thật là khổ cực cho bà cụ rồi."
Trần Trường An cười nói. "Bà cụ?"
"Trần Trường An, sư phụ ngươi rất ghét khi người khác gọi nàng ấy là già đấy."
"Sợ gì? Sư phụ cũng không ở đây mà." Lời còn chưa dứt, Trần Trường An bỗng run lên một cái, cảm giác quen thuộc này khiến trái tim Trần Trường An chấn động.
Chết tiệt, chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ sư phụ vẫn theo dõi ta suốt sao?