“Sau khi tuyển chọn nhân tài xong, Tứ Vực sẽ dồn hết tất cả tài nguyên lên người nọ”.
“Ngươi hiểu việc này có nghĩa gì không?”
“Cả Tứ Vực này chỉ phục vị cho một mình người nọ, tất cả những thứ tốt đẹp nhất đều sẽ dành tặng cho người nọ”.
“Bây giờ các ngươi biết sức hấp dẫn của chuyện này lớn nhường nào và cạnh tranh sẽ kịch liệt thế nào chưa?”
Dứt lời, tất cả mọi người ngẩn ngơ, đúng là từ xưa đến nay chưa từng xảy ra chuyện như thế này.
Tuy rằng trong Tứ Vực không có mâu thuẫn gì quá lớn nhưng mà phần ai nấy sống, đèn nhà nào nhà ấy rạng.
Bây giờ lại xây dựng khối đại đoàn kết, hơn nữa tất cả cường giả của Tứ Vực đều đồng thuận ư?
Lễ nào sức hấp dẫn của Nhân Bảng lớn như vậy, đủ khiến cường giả Tứ Vực chấp nhận bắt tay đoàn kết sao?
“Vậy Bắc Vực tranh tài được tổ chức ở đâu?”
“Có thể đến đó hóng chuyện không?”
“Đúng đúng đúng, chúng ta có thể đến đó hóng chuyện không? Nếu chẳng may bỏ lỡ việc trọng đại như vậy thì hẳn sẽ đáng tiếc lắm nhỉ?”
Nghe thế, người trẻ tuổi lắc đầu nói: “Chuyện trọng đại cỡ này há thể nào ai cũng đủ tư cách tham gia”.
“Các ngươi vẫn nên từ bỏ thôi, dù biết nơi tổ chức ở đâu thì các ngươi đến đó làm gì?”
“Ban tổ chức sẽ không để nhiều người đến để quấy rầy cuộc tranh tài đâu”.
Lời nói của người thanh niên khiết tất cả mọi người thở dài thườn thượt chứa đầy sự bất đắc dĩ, hiển nhiên việc không thể đi hóng đã khiến bọn họ khá thất vọng.
“Công tử, ngươi biết nhiều như vậy chắc cũng sẽ tham gia Bắc Vực tranh tài nhỉ?”
“Ta hả?”
“Không, tuy ta có chút thực lực nhưng cũng biết tự lượng sức mình, huống hồ tuổi ta cũng hơi lớn nên không thể tham gia”.
“Chẳng qua là bình thường thích hỏi thăm tin tức này nọ nên biết nhiều hơn chút thôi”.
“Các vị à, ta còn có việc nên không hàn huyên với mọi người nữa”.
“Xin cáo từi” “Công tử đi thong thả”.
Sau khi người thanh niên ấy rời khỏi, Trần Vân Hiên ngồi nơi xa bèn đứng dậy đi theo.
“Công tử xin dừng bước”. “Nơi tổ chức Bắc Vực tranh tài ở đâu vậy?” “Khi nào bắt đầu thế?”
Trân Vân Hiên đuổi theo người nọ, không hề lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề chính.
“Ngươi à?”
“Ngươi muốn tham gia Bắc Vực tranh tài sao?”
Nghe vậy, Trần Vân Hiên sửng sốt, hắn ta quen mình à?
“Ngươi quen ta sao?”
“Trần gia, Trần Vân Hiên, là người giết Ô Thông Thiên”.
“Ta biết ngươi”, người trẻ tuổi kia gật đầu.
Điều đó khiến Trần Vân Hiên khá kinh ngạc, có lẽ không ít người biết Ô Thông Thiên bị sát hại nhưng biết rõ cụ thể ai là hung thủ, còn biết dáng vẻ của mình thì quả thật không bao người.
Người thanh niên này biết được từ đâu chứ?
“Ngươi là ai?”
“Vừa rồi xuất hiện còn xổ một tràng dài, mục đích là nói cho ta nghe phải không?”, Trần Vân Hiên nhíu mày, luôn cảm thấy người nó có chút vấn đề.
“Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm”.
“Con người của ta rất thích dò la tin tức”.
“Chuyện giết Ô Thông Thiên lớn như vậy, tất nhiên là ta muốn nghe ngóng rồi”.
“Ngươi coi này, đây là bức tranh mà ta vẽ dựa vào lời miêu tả của những người từng gặp ngươi đấy”.
“Sau đó lại nghe nói ngươi đã từng khiêu chiến môn chủ Huyết Ảnh Môn, nên hiển nhiên sẽ biết tên ngươi rồi”.
Thấy bức họ bản thân trên tay người nọ, lúc này Trần Vân Hiên mới thoáng gỡ bỏ một chút hoài nghi với hắn ta.
Nhưng một người sẽ làm đến mức đó chỉ vì thích dò la tin tức thôi sao?
Tất cả chỉ vì sở thích của bản thân ư? Không vì mục đích nào khác sao?
“Ngươi tên gì?”, Trần Vân Hiên hỏi.
“Ta à?”
“Ta tên là Vạn Sự Thông, thấy sao, hay không”. Vạn Sự Thông?
Đây là cái tính quyết định cái tên hay là cái tên quyết định cái tính?
“Bắc Vực tranh tài tổ chức ở đâu?”, Trần Vân Hiên hỏi.
“Ta biết nè, ở cốc Phong Linh!!”