Vô Thượng Kiếm Đế - Trần Trường An

Chương 35: Làm sao có thể




Mọi người nghĩ thế trong lòng, nhưng không ai dám nói ra.

"Ta cũng muốn thử xem, thời gian tu luyện vừa qua có kết quả ra saol"

"Ngươi ra tay, vừa đúng ý tal"

Trần Vân Hiên không những không sợ, ngược lại còn rất hưng phấn.

Mà khi hắn ta phấn khích lại khiến mọi người ngơ ngác, sắp chết rồi mà còn vui mừng như vậy à?

Thế là không muốn sống nữa sao?

Khoảnh khắc sau đó, chỉ thấy toàn thân Trần Vân Hiên phát ra luồng sáng vàng, bao bọc lấy cơ thể.

Bóng dáng lướt nhanh, hóa thành luồng sáng vàng lao thẳng tới Ngụy Thiên Phong.

Cảm nhận khí thế của Trần Vân Hiên, Ngụy Thiên Phong cũng chấn động, thằng nhóc này có vấn đề!

Bùm!

Tiếng nổ lớn vang lên, Trần Vân Hiên tung một quyền đẩy lui Ngụy Thiên Phong hơn mười métI

Cảnh tượng này khiến mọi người trợn mắt há mồml

Làm sao có thể?

Ngụy Thiên Phong bị đẩy lùi?

Một quyền đánh lui Ngụy Thiên Phong?

"Lão tổ nói đúng, tu vi chỉ là một phần, sự khác biệt về công pháp và võ kỹ cũng ảnh hưởng đến thực lực của một người."

"Dù ở Siêu Phàm Cảnh tầng 9 đỉnh phong, cũng có lực đánh một trận!"

Trong lòng Trần Vân Hiên vui mừng, giờ đây hắn ta đã có nhận thức nhất định về thực lực của bản thân.

Dù sao trên con đường này, thực lực của Trân Vân Hiên tăng nhanh, nhưng về thực chiến thì không có cơ hội toàn lực ra tay.

"Ngươi cũng lên đi!"

Trần Vân Hiên chỉ vào Vũ Nguyên ở phía xa, muốn thử xem, đối mặt với hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh tầng 1, bản thân có đỡ nổi hay không!

"Cái gì? Hắn thậm chí còn muốn đánh một chọi hai ư?"

"Điên rồi! Thằng nhóc này chắc chắn là điên rồi!"

"Với Siêu Phàm Cảnh tầng 1, một quyền đánh lui Ngụy Thiên Phong cũng đủ để hắn ta ngạo mạn rồi."





"Nhưng rõ ràng ban nãy Ngụy Thiên Phong chủ quan, hoàn toàn không coi Trần Vân Hiên ra gì, nếu đánh nghiêm túc thì thăng bại cũng chưa rối"

"Điều này cũng có khả năng!"

Người ngoài không biết, nhưng Ngụy Thiên Phong rất rõ, mặc dù ban đầu ông ta thực sự chủ quan.

Nhưng sau khi cảm nhận khí thế mạnh mẽ của Trần Vân Hiên, Ngụy Thiên Phong đã không xem thường đối phương nữa.

Chiêu thức vừa rồi, tuy không phải là mạnh nhất của ông †a, nhưng cũng không hề nhượng bộ.

"Tiểu tử, đừng tưởng có chút thực lực là có thể ngang ngược."

"Thật sự tưởng ta không phải là đối thủ của ngươi à?" Sắc mặt Ngụy Thiên Phong tối sầm, lại xông tới Trân Vân Hiên.

"Hừ, vậy ta cũng sẽ thử sức ngươi."

Vũ Nguyên không chọn quan sát, mà tham gia vào trận chiến.

Với sự tham gia của Vũ Nguyên, Trần Vân Hiên lấy một địch hai, thế nhưng vẫn đánh ngang ngửa, không phân thắng bại.

"Làm sao có thể, làm sao hắn lại mạnh như vậy?"

Nhìn cảnh tượng này, Ngũ Hoàng tử đã bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

Hối hận nhất thì không ai bằng nhà họ Liễu!

Nhà họ Trần thật sự đã trỗi dậy, lại còn vươn lên nhanh như thết

Ánh mắt Liễu Mộng Nghiên nhìn Trần Vân Hiên đã thay đổi, đây mới là thiên tài chân chính, là thiên chỉ kiêu tử chân chính.

Nếu có thể gả cho người như vậy, tương lai chắc chắn sẽ sống tốt hơn?

"Truyền lệnh xuống, huy động tất cả binh sĩ gần kinh thành, đến khu vực hoàng cung."

"Nếu có bất cứ chuyện gì bất ngờ xảy ra, xông lên cùng một lúc, vạn mũi tên bắn cùng lúc."

"Ta không tin, thằng nhóc này sẽ không có lúc kiệt sức."

"Tuyệt đối không để nó sống sót ra khỏi hoàng cung."

Lúc này, Quốc chủ Đại Chu đã nhìn rất rõ: hòa giải không thể, nhận sai cũng không có cơ hội.

Vậy điều duy nhất có thể làm là chém chết Trân Vân Hiên. "Thú vị đấy, thật sự rất thú vị."

"Không ngờ trong Đại Chu nho nhỏ của các ngươi lại có một thiếu niên như vậy."

"Xem ra, chuyến đi này của ta thật sự không đến uổng công!"