Điều này sao có thể? Bọn họ tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như vậy. "Đậu má, ta không nghe lầm chứ? Có người đêm qua đi ám sát Diệp Tri Thu?"
"Chẳng lẽ là trong Thanh Vân Tông có người không muốn để hắn ta được sống sao?”
"Chuyện này... Nhìn nét mặt của đám người Lục tông chủ thì hình như bọn họ cũng rất kinh ngạc, không phải là đệ tử tông môn lòng có không phục, muốn trả thù đấy chứ?"
"Không đúng, chẳng lẽ các ngươi đã quên một thân phận khác của Diệp Tri Thu sao?"
"Một thân phận khác? À, đúng, là..."
Nói đến đây, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Vân, ở trong đó cũng bao. gồm cả phụ thân Lục Vân là Lục Mạnh Nhiên.
Nhìn thấy ánh mắt của đám người, Lục Vân cũng sa sầm mặt lại, có ý gì? Hoài nghi mình? Nhân phẩm của mình có tệ đến thế sao?
"Phụ thân, không phải con", Lục Vân trầm giọng nói. "Con trai của ta, ta hiểu rõ, đương nhiên ta biết không phải là con". "Tào Cẩm Tú đâu? Ả ta ở đâu?", Lục Mạnh Nhiên lạnh giọng hỏi.
Nếu như nói trong Thanh Vân Tông thật sự có người muốn giết Diệp Tri Thu, 'Tào Cẩm Tú có hiềm nghỉ lớn nhất.
Thật ra Lục Vân cũng có hiềm nghỉ rất lớn, nhưng Lục Mạnh Nhiên còn tính là hiểu rõ về con trai mình, đừng nói hắn ta sẽ không làm, cho dù thật sự có tâm tư như vậy, hắn ta cũng chưa chắc có can đảm này.
"Cẩm Tú? Chẳng lẽ phụ thân nghi ngờ Cẩm Tú? Ả ta tuyệt đối không thể..."
"Ta hỏi con ả ta đang ở đâu".
"Ä ta... ả ta vừa mới tới, nhưng mà có chút không thoải mái, đã về nghỉ ngơi rồi”.
Lúc này trong lòng Lục Vân có chút khẩn trương, một phương diện là không tin Tào Cẩm Tú sẽ làm chuyện như vậy, một mặt khác lại lo lắng thật sự là ả ta gây nên.
"Không thoải mái? Tu vi Thần Thông Cảnh mà cố tình hôm nay lại không thoải mái?"
"Đi, gọi ả ta đến đây", Lục Mạnh Nhiên lạnh giọng nói. "Cái này..."
"Không cần".
"Ả ta đã tới rồi".
Lời nói của Trần Trường An khiến đám người Lục Mạnh Nhiên sững sờ, đã tới rồi?
Lúc mọi người ở đây đều không rõ có ý gì, Cố Tiên Nhi một tay xách Đồ Bá hôn mê bất tỉnh, một tay xách Tào Cẩm Tú không ngừng giấy giụa trực tiếp đi lên lôi đài.
Ầm! Âm!
Cố Tiên Nhi trực tiếp ném hai người lên trên lôi đài, khẽ gật đầu với Diệp Tri Thu, sau đó bóng người lóe lên, trở về bên cạnh Trần Trường An.
"Tốc độ thật nhanh, người phụ nữ này là ai?" "Nhìn tuổi tác cũng không lớn, vậy mà đã có tu vi Hóa Thần Cảnh?"
"Tại sao bên cạnh Trần Trường An đều là yêu nghiệt vậy? Chỉ có mỗi hắn là bình thường?"
"Lại xuất hiện một vị yêu nghiệt nữa sao?"
Cố Tiên Nhi vẫn luôn ở bên cạnh Trần Trường An, đương nhiên không có người chú ý tới nàng ta, nhưng bây giờ thì không phải vậy.
Đám người Lục Mạnh Nhiên đã nhìn ra được, tuổi tác của Cố Tiên Nhi không lớn, nhưng tu vi lại đạt đến Hóa Thần Cảnh tầng một.
Thiên phú như vậy, tuyệt đối không phải là hạng người vô danh, có thứ hạng trên Nhân Bảng không?
Trên Nhân Bảng cũng không có nhiều phụ nữ, chẳng lẽ là Cổ Phượng Dao? Không đúng, Cổ Phượng Dao hẳn phải lớn tuổi hơn nàng ta mới đúng.
Vậy thì là ai?
Những người khác đang nghi ngờ về thân phận của Cố Tiên Nhi, duy chỉ có Lục Vân lúc này là tập trung ánh mắt vào trên người Tào Cẩm Tú.
"Lục Vân, cứu ta”.
Sau khi Tào Cẩm Tú trở về, vốn dĩ đang do dự rốt cuộc nên làm thế nào, cuối cùng cũng đã chuẩn bị chạy trốn.
Về phần Tào gia sẽ gánh chịu hậu quả như thế nào, đây cũng không phải là điều mà ả ta cân nhắc đến, ả ta chỉ muốn phải thoát khỏi nơi thị phi này thôi.
Bởi vì ả ta sợ, ả ta lo lắng Lục Vân cuối cùng cũng không bảo vệ được mình.
Nhưng vừa muốn chạy trốn, đột nhiên lại có một cô gái xa lạ xuất hiện, trên tay còn xách theo Đồ Bá hôn mê bất tỉnh.
Tào Cẩm Tú biết đối phương tới bắt mình, nhưng bởi vì thực lực chênh lệch quá xa, cho nên vẫn bị bắt lên trên lôi đài.
Bây giờ, cọng cỏ cứu mạng của Tào Cẩm Tú chỉ còn lại một mình Lục Vân.
"Cẩm Tú? Đồ Bá?"
Lúc này Lục Vân cũng nhướng mày, bây giờ rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
Mà lúc này Lục Mạnh Nhiên cũng đang nhìn chằm chằm vào Lục Vân, muốn nhìn xem phản ứng của hắn ta như thế nào, liệu có thể bình tĩnh tỉnh táo ứng đối hay không.
Lục Vân hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tâm trạng phức tạp trong lòng, nhìn Tào Cẩm Tú nói: "Đừng sợ, nơi này là Thanh Vân Tông, nếu muội vô tội, không có bất kỳ người nào có thể tổn thương đến muội".
Lục Vân không hành động lỗ mãng, điều này khiến Lục Mạnh Nhiên vô cùng hài lòng, nhưng đối với Tào Cẩm Tú mà nói, lời của Lục Vân khiến trong lòng ả ta như tro nguội.
Xong rồi!
Lục Vân quả nhiên không có cách nào liều lĩnh vì mình, nếu đã như vậy, mình còn có cơ hội thoát thân sao?
Lúc này, bóng người Trần Trường An lóe lên, cũng đi lên trên lôi đài, nhẹ nhàng điểm ngón tay một cái, Đồ Bá vốn dĩ đang hôn mê bất tỉnh chậm rãi mở mắt ra.
Vào giây phút mở mắt, Đồ Bá liền biến sắc, muốn chạy trốn theo bản năng.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy hoàn cảnh bốn phía, trong lòng lập tức như tro nguội!