Hai chị em Mộ Dung Khinh Nhu coi như đã phát hiện ở chung với Trần Trường An bọn họ không thể có cá tính, bởi vì ngươi đã có cá tính rồi thì hắn sẽ còn cá tính hơn ngươi nữa.
Cho nên khi Trần Trường An bảo bọn họ đứng dậy lần nữa, các nàng không hề do dự đứng lên.
Sau khi có được Thai Châu, tâm trạng của Trần Trường An khá hơn nhiều, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian, quá trình đạt được cũng không phiền phức lắm.
“Ngồi xuống đi đừng có ngại”.
“Vâng thưa tiền bối”.
Sau khi hai chị em Mộ Dung ngồi xuống thì chợt cảm thấy có gì đó hơi lạ, đây chẳng phải là địa bàn của bọn họ à?
Trần Trường An đảo khách thành chủ từ khi nào thế?
“Chắc hẳn tu vi của hai chị em ngươi là Chí Tôn Cảnh mới đúng, hơn nữa tu vi cũng được khống chế tới cảnh giới ngang nhau”.
“Thế thì tự dưng chạy tới khu Hỗn Loạn này làm cái gì? Còn trở thành thành chủ của thành Bất Quy nữa”.
Con người của Trần Trường An cái gì cũng ổn nhưng rất thích hóng hớt, Trần Trường An luôn có linh cảm cặp chị em song sinh này chắc chắn có rất nhiều chuyện cũ có thể đào móc lại.
“Nếu tiền bối quen biết tổ tiên thì chắc biết rằng Mộ Dung gia bọn ta vốn ở Vong Xuyên địa giới tại Trung Thiên Vực”.
“Tiếc rằng năm ấy tổ tiên bị kẻ gian làm hại, Mộ Dung gia gần như chịu cảnh diệt môn, những tộc nhân may mắn thoát kiếp ấy đành bất đắc dĩ rời khỏi Vong Xuyên, trải qua bao lần trắc trở bèn đi tới khu Hỗn Loạn này”.
“Thành Bất Quy này không phải do hai chị em ta xây dựng mà là đó là bút tích của phụ thân bọn ta”.
“Tuy rằng nơi này rất hỗn loạn nhưng lại là nơi rất tốt để đào tạo nhân tài, giúp một phần thực lực vào kế hoạch báo thù ngày sau của chúng ta”.
“Nhưng khu Hỗn Loạn này đâu chỉ có một thế lực thành Bất Quy”.
“Sự xuất hiện của thành Bất Quy như cái gai trong mắt mấy thế lực lớn, cuối cùng, dù phụ thân đã ngăn cản sự tấn công dồn dập của bọn họ nhưng cũng đã sức cùng lực kiệt”.
“Từ đó về sau..."
Theo lời kể của Mộ Dung Khinh Nhu, Trần Trường An đã nắm rõ được tình hình.
Phụ thân của Mộ Dung Khinh Nhu đã qua đời nhưng người ngoài không ai hay, vì không để thành Bất Quy xuất hiện vấn đề, hai chị em Mộ Dung Khinh Nhu bèn tiếp nhận chức thành chủ.
Còn về lời đồn thực lực của thành chủ Tu La rất nghịch thiên thậm chí rất có thể là cường giả Đại Đế cũng là do Mộ Dung Khinh Vũ cố ý lan truyền ra ngoài thông qua Khoái Hoạt Lâu, mục đích là để làm tăng sự sợ hãi của mọi người đối với thành chủ Tu La.
Nhưng mấy thế lực lớn ở khu Hỗn Loạn đều biết đây chỉ là một trò hề khôi hài, chỉ có điều bọn họ không biết là phụ thân của hai chị em Mộ Dung Khinh Nhu đã qua đời.
Trận chiến năm ấy vẫn để lại chút ám ảnh với bọn chúng nên nhiều năm qua chúng vẫn không hề ra tay với thành Bất Quy.
Huống hồ, thành Bất Quy cũng coi như biết điều, dần dà lâu ngày bọn chúng không còn chú ý đến nữa.
Chiến trường huy chương là do hai chị em cố ý sáng lập để hấp dẫn nhân tài, nhờ thế đó mà mượn sức họ.
Tiếc rằng đã nhiều năm qua vẫn không một ai có được huy chương Tử Kim, nay Trần Trường An đạt được đã thắp lên ngọn lửa hy vọng trong các nàng.
Một cường giả có tiềm năng vô hạn ấy làm ngươi tưởng người ta là vãn bối, ai ngờ, tuổi của người ta còn lớn hơn cả tổ tiên nhà ngươi.
Thật ra cho dù Trần Trường An không cầu kiến thành chủ thì các nàng cũng sẽ tìm cơ hội ngả bài với Trần Trường An.
“Tiền bối, nếu ngươi đồng ý thì từ nay về sau, thành Bất Quy này chính là của ngươi”.
“Mong ước của bọn ta không nhiều lắm, chỉ hy vọng rằng tiền bối có thể dẫn dắt chị em chúng ta báo thù cho Mộ Dung gia mà thôi”.
Thành chủ thành Bất Quy à?
Trần Trường An không hứng thú gì với cái chức ấy, dù sao hắn cũng không thể nào ngoan ngoãn ở yên một chỗ.
“Ta không có hứng thú gì với chức thành chủ”.
“Đúng rồi, chuyện tiền cược ấy, chúng ta có nên tính toán trước không?”
“Dù có là anh em ruột cũng phải sòng phẳng tiền bạc, cho dù ta quen biết với tổ tiên các ngươi thì cũng không được quyt nợ”, Trần Trường An cười nói.
Chuyện tiền cược hả?
Quả thật hai chị em Mộ Dung Khinh Nhu đã quên béng chuyện này, vốn rằng sau khi Trân Trường An gặp các nàng sẽ không thèm để ý đến chuyện này nữa, ai ngờ lại tính sai.
“Tiền bối, thật sự là chúng ta không thể lấy ra một triệu linh phẩm cực phẩm”.
“Hay là... hay là chúng ta lấy thân gán nợ, được không ạ?” Hả? Lấy thân gán nợ à? Lấy thịt trừ nợ?
Hai người phụ nữ này đúng là đưa ra ý hay đấy, nếu như vậy, quan hệ giữa các nàng và Trần Trường An sẽ tiến thêm một bước, giúp đỡ các nàng làm vài việc cũng trở nên thuận nước đẩy thuyền.
Trần Trường An nhìn chằm chằm hai người họ cẩn thận quan sát một hồi, bà chủ lẳng lơ phóng đãng của ngày thường giờ lại xuất hiện vẻ mặt đầy thẹn thùng.
“Một cân thịt của các ngươi cũng đắt quá nhỉ".
Hả?
Hắn đang nói gì thế? Cái gì mà một cân thịt quá đắt chứ?