Vô Thượng Kiếm Đế - Trần Trường An

Chương 196: Điều gì?




Hắn vẫn luôn giữ lại một phần?

"Thật là ngạo mạn, chỉ là Siêu Phàm cảnh tầng thứ nhất thôi, mà tự cho rằng mình vô địch thiên hạ hay sao?"

"Không thể chủ quan, đừng quên Diên Hùng từng bị hắn giết trong nháy mắt".

"Hừ, chẳng qua là giết Diên Hùng trong chớp mắt thôi, ta cũng có thể làm được".

"Cho nên, chẳng khác nào thực lực của hắn không chênh lệch với ngươi bao nhiêu sao?”

"Dù có như vậy thì thế nào? Hắn đối mặt với mười người chúng ta, chẳng lẽ hắn còn có thể dùng một chiêu đánh bại toàn bộ chúng ta hay sao?”

So với chín người khác phẫn nộ, Ngụy Phong Đường lại lộ vẻ hưng phấn, bởi lần này hắn ta còn có một nhiệm vụ, chính là thăm dò thực lực chân chính của Trần Trường An đã đạt đến mức độ nào rồi.

"Trân Trường An, ra tay đi".

"Làm cho tất cả mọi người nhìn xem, rốt cuộc ngươi mạnh như thế nào!", Ngụy Phong Đường vừa cười vừa nói.

"Được!"

Còn chưa dứt lời, một luồng kiếm ý kinh khủng bản ra khỏi cơ thể Trần Trường An.

Trong khoảnh khắc, đám người Ngụy Phong Đường thay đổi sắc mặt! Kiếm ý thật là khủng khiếp!

Luồng kiếm ý này cực mạnh, khiến mấy người Ngụy Phong Đường cảm nhận được uy hiếp cực lớn, thậm chí sinh lòng sợ hãi.

"Đậu mái"

"Sao lại là kiếm ý?"

"Trần Trường An lĩnh ngộ kiếm ý lúc nào?"

Lúc này Đại Hoàng thấy rất bối rối, mặc dù Đại Hoàng không tới, nhưng với năng lực cảm nhận của nó, dù có cách xa, bên này xảy ra chuyện gì cũng không khác gì tận mắt nhìn thấy.

Chính vì vậy, Đại Hoàng mới bối rối đến vậy, Trần Trường An vẫn luôn ở cùng với nó, sao tự dưng lại lĩnh ngộ được kiếm ý?

"Tiền bối Đại Hoàng, sao vậy?", Cố Tiên Nhi tò mò hỏi.

"Ngươi... Ngươi biết Trần Trường An lĩnh ngộ kiếm ý khi nào không?”

Câu hỏi của Đại Hoàng khiến Cố Tiên Nhi ngây ngẩn cả người, nàng ta mới đi theo Trần Trường An không bao lâu, ngài còn không biết, làm sao ta biết được?

"Được rồi, hỏi cũng như không, sao ngươi biết được". ngôn tình hoàn

Đại Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó Ngô Danh Đao bên cạnh nói một câu theo bản năng: "Có lẽ, đối với một số người, vốn không cần đi lĩnh ngộ".

Sau khi nói xong, Ngô Danh Đao sững sờ, ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: "Hình như ta lại mắc bệnh".

Theo như lời Ngô Danh Đao, hắn ta thường xuyên nói ra một ít lời không thể giải thích được, đây chính là nguyên nhân tại sao chứng ngu dại lúc trước không được trị hết.

Đại Hoàng không nói gì nhiều, mà cho rằng Ngô Danh Đao nói rất có lý. Trần Trường An quá biến thái, chuyện xảy ra trên người hắn sao có thể dùng lẽ thường để giải thích?

"Thăng!"

Đại Hoàng đột nhiên mở miệng, khiến toàn thân Cố Tiên Nhi chấn động, thắng?

Nhanh như vậy? Mà lúc này, bên trong chiến trường ngoài thành Bất Quy,

Trân Trường An đứng trên hư không, bên dưới, mười người do Ngụy Phong Đường cầm đầu đã ngã xuống đất không dậy nổi.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, chẳng ai có thể nghĩ tới, tại sao kết quả cuối cùng lại thành ra như vậy?

Kiếm khí xông thẳng lên trời vừa rồi là chuyện gì? Vì sao sau khi chợt xuất hiện một tia sáng chói mắt, đã phân ra thắng bại luôn rồi?

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện ra ở bên trong kết giới này?

Ngoại trừ mười người Ngụy Phong Đường tự mình trải qua, những người khác đồng loạt trưng ra vẻ mặt hồ đồ, hoàn toàn không thể hiểu được chuyện này là như thế nào.

"Thắng? Trần Trường An thăng?"

"Ta tưởng rằng... Ta tưởng rằng sẽ Trần Trường An sẽ lâm vào khổ chiến, kết quả lại thắng?"

"Chẳng phải ta nên hưng phấn sao? Vì sao trong lòng ta lại chẳng có chút gợn sóng nào? Vì sao chứ?"

"Trân Trường An muốn hoàn thành câu chuyện truyền kỳ sao? Đây chính là chín cường giả Động Hư cảnh tầng thứ năm,

một Động Hư cảnh tầng thứ bảy đấy".

"Phù! Trần Trường An quả nhiên chính là người phi thường".

"Có điều, chẳng lẽ các ngươi không hề phát hiện điều gì sao?"

"Điều gì?"

"Trần Trường An tu kiếm đạo, nhưng có ai từng thấy hắn dùng kiếm?"

Hả?

Lời này vừa nói ra, người chung quanh đều sững sờ. Đúng vậy, từ đầu đến cuối Trần Trường An chưa từng dùng kiếm một lần nào.

Chẳng lẽ...

"Hắn vẫn còn ẩn giấu một phần thực lực?"