Vô Thượng Kiếm Đế - Trần Trường An

Chương 167: Thật sự tìm được nhanh như vậy sao?




"Mười năm qua, Diên Hùng cũng không ở lại thành Bất Quy, mà đi ra ngoài tu luyện, tìm kiếm đột phá, chỉ sợ tu vi hiện tại của hắn ta...

Động Hư Cảnh? Người có huy chương bạch kim của Động Hư Cảnh?

Đây là trò đùa gì thế? Ai có thể đánh bại được người giữ huy chương bạch kim ở cảnh giới này?

"Không đúng, với thực lực hiện tại của hắn ta đã có thể thăng chức làm thủ lĩnh. Hẳn ta không nên tham gia trận chiến huy chương bạch kim mới đúng chứ?"

"Chỉ cần hẳn ta không tự mình nộp đơn thì hẳn ta vẫn sẽ luôn là người giữ huy chương bạch kim. Nếu hắn ta tham gia thì cũng không tính là phạm quy".

Sau khi nghe mấy lời bàn tán của những người xung quanh, Trần Trường An cũng biết rõ thân phận của kẻ kiêu ngạo này.

Một người giữ huy chương bạch kim mà tu vi đã đạt tới Động Hư Cảnh?

"Phải mất mười năm mới có thể đột phá từ Hóa Thần Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong đến Động Hư Cảnh, ngươi cũng chẳng ra gì cả", Trần Trường An mỉm cười nói.

"Hahaha, giọng điệu thật kiêu ngạo”.

"Cho dù ta thực sự chẳng ra gì thì cũng không phải là người mà ngươi có thể ứng phó được".

"Hôm nay ta không chấp nhặt với ngươi, ta ở chiến trường huy chương chờ ngươi".

"Ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của kẻ kiêu ngạo là gì?" Diên Hùng cũng không ra tay đối phó với Trần Trường An, dù sao theo nhận định của hắn ta thì Trần Trường An không

xứng đáng để hẳn ta ra tay.

Trong số những người đoạt huy chương bạch kim, có rất nhiều người có thể dạy dỗ cho Trần Trường An một bài học.

"Vậy ngươi phải làm quen với nó đi".

"Nếu ngươi không đi thì ta sẽ thẳng rất dễ dàng, rất nhàm chán", Trần Trường An cười lạnh nói.

"Hahahaha, tốt!"

"Ta sẽ ghi nhớ, hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng, ngay cả một trận chiến cũng không thể sóng nổi".

Sau khi nói xong, Diên Hùng trực tiếp rời đi, như thể hẳn †a xuất hiện ở đây chỉ là muốn nói mấy câu độc địa với Trần Trường An vậy.

"Người này có bị bệnh không, đến đây chỉ để khoe khoang thôi sao?"

"Hay để nói cho người khác biết Diên Hùng hẳn ta đã trở lại?"

"Có phải là bởi vì trong não chứa quá nhiều khí huyết sát nên mới trở thành sát bức không?"

Đại Hoàng ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, nhìn Diên Hùng này quả thực có vẻ không thông minh lắm.

Hơn nữa mười năm này, cũng không biết Diên Hùng đã trải qua những gì, khí huyết sát trên người rất nồng đậm, có thể phát điên bất cứ lúc nào.

Nhưng Trần Trường An cũng phát hiện ra rằng những người sống ở thành Bất Quy, khí huyết sát trên người sế ít đi rất nhiều, hơn nữa, bọn họ dường như có cách nào đó để đè nén khí huyết sát này.

Tuy nhiên, đây cũng không phải là chuyện mà Trần Trường An cần phải quan tâm, thứ mà hiện tại hẳn phải làm chính là chờ đợi chiến trường huy chương thông báo.

"Hahaha, đồ ngốc, mau đến dập đầu với ta đi, dập đầu một cái thì ta sẽ cho ngươi ăn".

"Hahaha, đúng, đúng, dùng sức, dùng sức đi”.

Đột nhiên, Trần Trường An phát hiện trong một góc xó xỉnh, có mấy thiếu niên chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi đang trêu đùa một kẻ ngốc.

Ánh mắt của kẻ ngốc này đục ngầu, trên mặt mang theo nụ cười ngốc nghếch, hẳn ta căn bản không hiểu ác ý của người khác, chỉ biết người khác nói gì thì mình làm nấy, dường. như điều này đã trở thành bản năng sinh tồn của hẳn ta.

Trần Trường An vốn dĩ cũng không để ý, chỉ nhìn thoáng qua, dù sao hắn cũng không có lòng tốt giải cứu thế giới.

Nhưng chỉ với một ánh nhìn lơ đãng như vậy cũng khiến Trần Trường An cảm thấy chấn động.

Thật là một gương mặt quen thuộc, tuy rằng đã có rất nhiều thay đổi, nhưng Trần Trường An tuyệt đối sẽ không bao giờ quên được khuôn mặt này.

Lúc này, Đại Hoàng nhận ra Trần Trường An có gì đó không ổn, không khỏi nhìn thoáng vào trong góc.

"Đây... không phải là trùng hợp đấy chứ?”

“Thật sự tìm được nhanh như vậy sao?"

Trong mắt Đại Hoàng cũng tràn đầy khiếp sợ, bởi vì kẻ ngốc này thực sự trông giống hệt Ngô Danh Đao.

Chỉ là gương mặt có phần non nớt hơn một chút, không còn ánh mắt kiên định tự tin như xưa, trên người dường như cũng thiếu đi dũng khí để tiến về phía trước.

Thực sự là... chuyển thế sao?

Trần Trường An không biết, nhưng nếu đã gặp phải thì hẳn vẫn phải quan tâm hỏi han một câu.

Khoảnh khắc khi Trần Trường An xuất hiện, mấy tên thiếu niên cũng sửng sốt, đặc biệt là khi nhìn thấy huy chương bạch kim trên ngực Trần Trường An, trong nháy mắt trở nên khẩn trương.

"Ngài... Ngài đang tức giận gì sao?", một trong những thiếu niên hỏi.

"Các ngươi... biết hẳn à?"