“Thăng nhóc này một lòng muốn đến Trung Thiên Vực để tìm ngươi, ngươi chính là mục tiêu phấn đấu của hắn ta”, Đại
Hoàng cười nói.
“Mục tiêu của hắn ta là trở nên mạnh hơn chứ không phải là tìm ta”.
“Hăn ta hẳn là có cuộc đời, có trải nghiệm của riêng mình”.
“Thôi bỏ đi, sau này nếu gặp lại hắn ta thì nói tiếp”.
“Đại Hoàng, sau khi dùng Tiên Linh Quả, ngươi có thể đột phá cánh cửa cấp chín được không?”
Nghe vậy, Đại Hoàng lắc đầu một cách bất đắc dĩ, tuy răng Tiên Linh Quả rất bổ nhưng muốn đột phá cấp chín thì nói dễ hơn làm.
Ở Thái Huyền Giới chưa từng xuất hiện sự tồn tại vượt qua cấp chín.
Đại Hoàng là con Kỳ Lân duy nhất ở Thái Huyền Giới, có huyết mạch thần thú nên tuổi thọ lâu hơn yêu thú bình thường khác rất nhiều.
Nhưng dù là thế, nhiều năm qua Đại Hoàng vẫn luôn dừng bước ở cấp chín nhích lên dù là nửa bước cũng khó khăn khôn cùng.
“Từ từ sẽ được, luôn luôn có cách, tuổi thọ của ngươi dài như vậy, muộn thêm nửa khắc cũng chưa chết đâu”, Trần Trường An cười nói.
“Cảm ơn, ngươi cũng biết an ủi người khác đấy”.
“Ngươi mà là người à? Nhiều nhất là coi như ta an ủi cho mà thôi”.
“Cút”.
Đại Hoàng trừng mắt nhìn Trần Trường An, không thèm nói tiếp nữa, ai biết tên đáng ghét này còn nói mấy câu gợi đòn nào nữa.
Hồ Thiên Thủy, Lâm gia.
Hôm nay, tất cả thành viên cốt cán của Lâm gia đều tập trung về đây, mọi người đều cung kính đứng một bên đợi sự
xuất hiện của người nào đó.
“Hôm nay lão tổ xuất quan, các ngươi nói xem liệu lão tổ có đột phá thành công không?”
“Không rõ lắm, nhưng mà lão tổ bế quan nhiều năm như vậy chắc sẽ có thu hoạch gì đó”.
“Lâm gia chúng ta có thể trở thành thế gia số một Lang Gia hay không đều dựa hết vào thực lực của lão tổ”.
“Phải biết rằng, năm ấy tại Lang Gia này, Động Hư Cảnh là sự tồn tại bá chủ, lão tổ dựa vào thực lực của bản thân tăng tiêu chuẩn ấy lên tới Chí Tôn Cảnh”.
“Nếu lão tổ có thể đột phá Bất Tử Cảnh thì sợ rằng cái đất Lang Gia này không nhốt được Lâm gia chúng ta”.
“Đúng vậy, Bất Tử Cảnh... đây là sự tồn tại vĩ đại đến nhường nào chứ!”
Đối với Lâm gia mà nói, Lâm Tương Liễu là sự tồn tại quá khác biệt về đẳng cấp.
Lâm gia chưa từng xuất hiện một Chí Tôn Cảnh nào dẫu nhiều năm trôi qua, dù có Lâm Tương Liễu giúp đỡ thì người Lâm gia vẫn dừng chân ở Động Hư Cảnh không tiến bước nào.
Có thể nói Lâm gia dựa hết vào hào quang của Lâm Tương Liễu, nhờ thực lực của Lâm Tương Liễu mà Lâm gia có địa vị vô cùng cao quý.