“Ta không ra khỏi đây được mà hiện tại ta cũng không muốn ra ngoài”.
“Ta muốn dành một năm để đột phá lên Đại Đế Cảnh”.
“Đến lúc đó, ta sẽ có sức mạnh để đi ra ngoài”, Liệt Chiến Cuồng khẽ nói. “Hắn ta đã là Đại Đế đỉnh phong rồi, e là dù ngươi có đột phá lên đến Đại Đế cũng không phải là đối thủ của hẳn ta đâu”.
“Ta biết vậy nhưng ngược lại hắn ta cũng tuyệt đối không dám tùy tiện ra tay với ta”.
“Đợi bao giờ ra ngoài, ta sẽ đi tìm ngươi, hai ta tụ họp với nhau một chút”.
“Được”.
Trần Trường An gật đầu cười, sau đó rời khỏi thiên trì trước ánh nhìn lưu luyến của Liệt Chiến Cuồng.
Sau khi Trần Trường An ra khỏi thiên trì, Đại Hoàng và Cố Tiên Nhi đều thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Đại Hoàng biết Trần Trường An không thể chết được nhưng nó cũng biết thực lực chân chính của tên nhóc Trần Trường An này không ổn lắm.
Nếu như thực sự gặp phải chuyện gì đó, mặc dù tính mệnh của hắn không có gì đáng lo nhưng lỡ như hắn bị người ta bắt lại thì sao?
“Dưới đó có gì thế?”
“Công tử trở về
Trần Trường An gật đầu mỉm cười với Cố Tiên Nhi trước rồi mới lườm Đại Hoàng một cái.
“Ngươi nhìn người ta mà xem, người ta còn biết quan tâm †a, còn ngươi thì chỉ biết hỏi xem dưới đó có gì”.
“Dưới đó có tổ tông của ngươi đó”.
Nói xong câu này, chính Trần Trường An cũng thấy hơi băn khoăn, hẳn nói như vậy có phải là hời cho Liệt Chiến Cuồng quá không?
Đại Hoàng chẳng buồn đấu khẩu lại với Trần Trường An, dù sao bao nhiêu năm qua nó cũng đã quen rồi.
“Mau nói đi, rốt cuộc thì dưới đó có gì”.
Trần Trường An kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra ở dưới đó.
“Thế mà tên nhóc Liệt Chiến Cuồng kia cũng có ngày hôm nay à?”
“Cuối cùng hẳn ta vẫn phải trả giá đắt vì sự ngông cuồng tuổi trẻ của bản thân”.
“Có điều như vậy cũng tốt, ít nhất thì hẳn ta cũng vẫn còn sống”.
“Chỉ là không ngờ trong thiên trì trên dãy núi Vân Tuyết này lại có Tiên Linh Thụ”.
“E là toàn bộ Thái Huyền Giới cũng chỉ có một cây như vậy mà thôi!"
Đương nhiên loài cây như Tiên Linh Thụ không thể mọc nhan nhản ở khắp nơi được, nếu đã mọc được một cây ở đây rồi thì chắc chắn không thể nào mọc thêm một cây khác ở nơi khác được nữa.
“Đại Hoàng, ngươi có muốn nếm thử mùi vị của Tiên Linh Quả không?”, Trần Trường An cười hỏi.