"Đúng rồi, vừa rồi lúc ta tiến vào, làm sao ngươi lại trốn đi?"
"Vì sao trong căn phòng đá này lại đột nhiên có một bức tường đá lẻ loi như vậy?", Trần Trường An nhìn Liệt Chiến Cuồng, hỏi.
"Đột nhiên có một người chạy tới, người bình thường lại không vào được nơi này, ta còn tưởng rằng là tên khốn kiếp. Long Vô Kỳ kia tới nữa chứ'.
"Về phần bức tường đá này, khi ta tới đã có rồi, nhưng mà không có vấn đề gì, ta đã sớm kiểm tra qua rồi".
Kiểm tra qua? Trần Trường An tin tưởng Liệt Chiến Cuồng sẽ không lừa gạt mình, nhưng không có nghĩa là hắn ta đã kiểm tra là
sẽ không có vấn đề gì thật.
Cái này không chỉ là vấn đề năng lực, quan trọng là... đầu óc.
Rất hiển nhiên, Liệt Chiến Cuồng không có!
Trong ánh mắt khinh thường dè bỉu của Liệt Chiến Cưồng, Trần Trường An đi thẳng tới sau bức tường đá.
Không gian sau bức tường đá cũng không lớn, chỉ rộng hai mét, dài ba mét, nhìn qua cũng không biết vì sao lại tạo ra một thứ như thế.
Nhưng càng là loại đồ nhìn như vô dụng, thường thường chính là chỗ mấu chốt của vấn đề.
"Còn chưa tin ta ư, ngươi nhìn đi, nơi này không không có cái gì cả". Liệt Chiến Cuồng đi theo, có chút không vui nói một câu.
Hắn ta cảm thấy Trần Trường An không tin mình, đây là một sự sỉ nhục đối với mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Hẹn Mà Đến
2. Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương
3. 1000 Năm Tương Phùng
4. Ở Trọ Cùng Nhà
=====================================
Mấy ngàn năm nay ông đây còn không phát hiện ra, ngươi còn có thể nhìn ra cái gì chứ?
Chỉ thấy Trần Trường An đưa tay chạm vào hai bên trái phải bức tường một chút, đột nhiên, thế mà bàn tay của Trần Trường An lại trực tiếp xuyên vào bên trong bức tường.
Trần Trường An đầu tiên là sững sờ, sau đó quay đầu khiêu khích nhìn thoáng qua Liệt Chiến Cuồng.
"Cái này... Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng".
"Ta đã sờ soạng nơi này không biết bao nhiêu lần, vì cái gì...
Lần này Liệt Chiến Cuồng hoàn toàn trợn tròn mắt, vì cái gì?
Kỳ thị sao? Mình bị bức tường đá này kỳ thị ư?
Mình sờ lại không được, Trần Trường An sờ lại có phản ứng?
"Trùng hợp, nhất định là trùng hợp”. "Ta thử một chút".
Liệt Chiến Cuồng không tin, đi lên chỗ Trần Trường An, đưa tay chạm vào bức tường đá.
"Đậu má!"
"Vì cái gì?"
Liệt Chiến Cuồng hoàn toàn ngây người, lúc này bàn †ay của Trần Trường An vẫn xuyên vào trong tường đá, nhưng sau khi Liệt Chiến Cuồng đụng vào lại vẫn chỉ sờ được mặt tường.
"Vị trí không đúng, ngươi rút tay ra, ta kiểm tra vị trí của ngươi”.
"Được, xin cứ tự nhiên".
Trần Trường An mỉm cười, sau đó rút tay ra.
Nhưng kết quả vẫn giống như vậy, Liệt Chiến Cuồng vẫn chỉ chạm được vào mặt tường đá, không có bất cứ thay đổi nào.
"Móa nó, vì cái gì?"
"Ta muốn biết vì cái gì?"
"Dựa vào cái gì mà ngươi có thể, ta lại không thể?", Liệt Chiến Cuồng tức giận nói.
"Bởi vì ta đẹp trai hơn nữa!", Trần Trường An cười nhạt nói.
Hả?
Đẹp trai hơn mình?
Dáng dấp của Liệt Chiến Cuồng cũng không kém, có thể được xưng là anh tuấn, nhưng so sánh với Trần Trường An thì vẫn thua kém không ít.
"Được rồi, ta thừa nhận ngươi đẹp trai hơn một chút”.
"Dù sao, hai ta ai cũng có dáng vẻ đẹp trai hơn tên khốn kiếp Long Vô Kỳ kia nhiều”.
Nghe nói như thế, Trần Trường An không nhịn trợn trắng mắt, ngươi cứ phải nhớ mãi không quên như thế sao?
"Nơi này hẳn là một kết giới, chỉ là nhìn như tường đá thôi”.
"Ngươi không xuyên qua được, cho nên sờ tới sờ lui vẫn không khác gì tường đá".
"Nhưng kết giới vô dụng với ta, cho nên, ta có thể xuyên qua đó, ngươi lại không được”, Trần Trường An vừa cười vừa nói.
"Được, vậy ngươi mau vào đi, ta ở ngoài chờ ngươi”.
"Vậy mà đã từ bỏ rồi sao? Dựa theo tính tình của ngươi, ngươi không nên nổi giận lôi đình, sau đó điên cuồng phá giải kết giới sao?", Trần Trường An có chút hiếu kỳ nhìn về phía Liệt Chiến Cuồng, điều này không phù hợp tính cách của hắn ta.
"Điên cuồng cái rắm, ta đã điên cuồng đã bao nhiêu năm rồi, kết giới này mạnh bao nhiêu, ta biết rõ hơn bất cứ ai khác".
"Mau vào đi thôi, đừng ở đây nhiều lời nữa, ta cũng muốn biết nơi này có bí mật gì”, Liệt Chiến Cuồng không kìm nổi mà thúc giục nói.
"Được, ta đi vào trước, ngươi chờ ta ở bên ngoài".
"Được!"