“Đắc tội với người ta à?”, Trần Trường An tò mò hỏi. Phải biết rằng năm ấy Liệt Chiến Cuồng là một vị thiên tài thâm sâu khó lường, thiên phú còn mạnh hơn Huyền Vô Đạo, hơn nữa tính tình rất kiêu căng phách lối.
Một ngày đã có bảy không phục tám khó chịu, thấy ai cũng muốn chạy tới đấm nhau một trận.
Hôm nay hắn ta lưu lạc đến mức này, Trần Trường An cũng không bất ngờ lắm, tên chết tiệt này trời sinh là mầm tai họa biết đi.
“Đúng vậy, đắc tội với cường giả Đại Đế, hết cách rồi, chỉ đành trốn chui trốn nhủi, nhiều năm qua ta cũng không dám đi ra ngoài”.
“May thay nơi này không tệ lắm, người khác cũng không vào được”.
“Hả... ngươi vào bằng cách nào?”
Bỗng nhiên, lúc này Liệt Chiến Cuồng mới nhận ra tên Trần Trường An này vào đây bằng cách nào?
“Đi thẳng vào chứ sao, kết giới này vô dụng với ta”. “Nhưng mà, thực lực bây giờ của thằng quỷ nha ngươi không tệ đấy, kết giới này còn ngăn được cả Đại Hoàng nữa”, Trần Trường An cười nói.
“Đại Hoàng cũng đến đây hả? Cũng phải, hai người các. ngươi như hình với bóng”.
“Nhiều năm vậy mà nó vẫn còn sống, rốt cuộc nó là giống chó gì thế?”
“Sao biến thái vậy?”, Liệt Chiến Cuồng tò mò hỏi. “Cẩu vương”.
“Cẩu vương hả? Sống lâu vậy sắp thành cẩu đế được rồi.
“Được rồi, vẫn nên nói chuyện của ngươi đi, ngươi đắc tội vị Đại Đế nào thế? Cường giả Đại Đế ở Thái Huyền Giới này cũng không bao người đâu”, Trần Trường An tò mò hỏi.
“Còn ai ngoài đây nữa, đương nhiên là cái lão già bất tử Long Vô Kỳ kia rồi”.
“Ta chỉ nói đúng một câu là tên đáng ghét đấy xấu quá thôi mà, thế là ông ta đặc biệt phái mười tên Bất Tử Cảnh truy sát ta”.
“Đại ca, năm đó ta cũng chỉ mới Chí Tôn Cảnh thôi, phái ra tận mười tên Bất Tử Cảnh làm gì trời?”
“Vi việc này mà cha ta trục xuất ta khỏi gia tộc, tránh liên lụy bọn họ”.
“Chao ôi, đúng là tình cha con cảm lạnh”, Liệt Chiến Cuồng bất đắc dĩ nói.
Long Vô Kỳ à?
Người sáng lập Long Đế Cung và cũng là một trong những cường giả Đại Đế Cảnh hiếm hoi của Thái Huyền giới.
Thực lực của Long Đế Cung rất hung mãnh, hơn nữa Trần Trường An cũng hiểu biết sơ sơ về Long Vô Kỳ, tất cả đều nghe nói từ chỗ Mục Vân Dao.
Long Vô Kỳ và Mục Vân Dao là người cùng thế hệ, thực lực đều là Đại Đế đỉnh phong.
'Tên Liệt Chiến Cuồng này cũng là đáng đời, đời này Long Vô Kỳ ghét nhất là bị nói xấu xí, hắn ta còn lao đầu vào nói người ta xấu xí nữa chứ, không giết ngươi thì giết ai giờ.
“Vậy kết giới của thiên trì này là do ngươi bố trí à?”, Trần Trường An hiếu kỳ hỏi.
“Không phải, ta nào có tài như thế”.
“Tuy rằng bây giờ tu vi của ta cũng đạt tới Bất Tử Cảnh nhưng còn chưa có bản lĩnh làm ra cái kết giới vậy đâu”.
“Khi ta tới đây thứ này đã có rồi, nếu không thì sao ta chọn nơi này chứ”, Liệt Chiến Cuồng cười gượng trả lời.
Trước kia đã có ư?
“Vậy ngươi vào đây bằng cách nào? Đến cả Đại Hoàng cũng vào không được mà”, Trần Trường An rất khó hiểu.
Nghe Trần Trường An hỏi thế, Liệt Chiến Cuồng bất đắc dĩ đáp: “Có lế là do may mắn, thiên trì trên dấy núi Vân
Tuyết này vẫn luôn tồn tại, hiển nhiên kết giới này cũng thế”.
“Nhưng cứ cách một khoảng thời gian kết giới của thiên trì sẽ xuất hiện trạng thái đình trệ trong chốc lát”.
“Lúc trước, ta tình cờ phát hiện ra chuyện này nên mới vào được”.
“Ta chờ một năm mới tiến vào kết giới của thiên trì được, lại đợi thêm một năm nữa mới qua kết giới vào động dưới đáy nước này”.
“Quá trình quá phiền phức nên ta rất ít khi ra ngoài”.
Sau khi nghe xong, lúc này Trần Trường An mới hiểu hóa ra cái kết giới này còn có một lỗ hổng như vậy.
Nhưng mà... những thôn dân và Tuyết Yêu bên ngoài bị làm sao vậy?
“Thôn dân và Tuyết Yêu bên ngoài có liên quan gì tới ngươi không?”
“Không lẽ thứ bọn họ quỳ bái là ngươi đấy chứ?”
“À thì... phải mà cũng không phải, chuyện hơi phức tạp chút”.
“Vậy phiền ngươi tóm tắt đơn giản”.
“Được”.