Vô Thượng Kiếm Đế - Trần Trường An

Chương 107: Ta đã nói rồi mà




“Biết thế là tốt, ta mặc kệ, ta muốn đi kỹ viện!”

“Ngươi xem rồi làm đi!”

Đại Hoàng học được trò ăn vạ, nó không ngừng lăn lộn trên mặt đất, ra vẻ nếu Trần Trường An không đồng ý thì nó sẽ không đứng dậy.

Trần Trường An lườm Đại Hoàng, hắn lập tức đứng dậy xoay người rời đi.

“Ta đi xem Cố Tiên Nhi thế nào, ngươi muốn lăn thì ở lại Vân Tuyết luôn đi!”

Thấy Trần Trường An không mắc mưu, Đại Hoàng cũng vội vàng đứng dậy, hất tuyết đọng trên người xuống rồi chạy

theo Trần Trường An.

“Đều là anh em cả mà, khà khà khà, ta biết ngươi sẽ không tuyệt tình như thế đâu”.

“Ngươi xem, ăn uống chơi bời ở đâu mà không là ăn uống chơi bời, đúng không?”

“Ở kỹ viện, ăn uống vui vẻ, tiền tiêu cũng đáng”. “Ngươi cũng đâu thiếu tiền”.

“Ngươi không thích thì có thể không gọi cô nương là được mà, dù sao ngươi cũng có Cố Tiên Nhi hầu hạ rồi”.

“Hầy, tội nghiệp cho Đại Hoàng ta đây, theo ngươi ra khỏi khu rừng Cấm Ky, không nơi nương tự, không thân nhân, không bạn bè”.

“Ta.."

Ăn vạ không được, thế là Đại Hoàng bắt đầu chơi trò kể khổ, làm cho Trần Trường An vô cùng bất đắc dĩ.

“Được rồi, ngươi diễn trò không mệt à?”

“Có cơ hội thì ta lại dẫn ngươi đi lần nữa”. “Ngươi học cái tốt đi được không”.

“Nhìn xem bây giờ ngươi biến thành thế nào rồi?” “Chó làng chơi!"

Đại Hoàng không quan tâm Trần Trường An nói gì, chỉ cần có thể đi lại lần nữa thì hẳn thích nói gì thì nói.

“Đời người chẳng phải phải sống sao cho tiêu sái, sống sao cho thoải mái à?”

“Biến thành thế nào thì có sao? Quan trọng nhất là mình cảm thấy vui vẻ”.

“Ngươi nói xem có phải thế không?”, Đại Hoàng toét miệng cười sung sướng, giống như trước mặt nó chính là cửa kỹ viện vậy.

Trần Trường An lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng cũng không phản bác.

Bởi vì những gì Đại Hoàng nói... Có lý thật! “Đại Hoàng, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?”

“Sao Tuyết Yêu trên dãy núi Vân Tuyết giống như mất tích cả rồi?"

Đi được một lúc thì Trần Trường An bỗng phát hiện ra sự bất thường, tại sao lại không thấy con Tuyết Yêu nào cả?

“Có bản đại gia ở đây, chúng nó trốn đi xa cũng là hết sức bình thường”.

“Nhưng chỉ khổ nha đầu Gố Tiên Nhị, tìm mãi không thấy, chuyến đi rèn luyện này còn có tác dụng gì nữa”, Đại Hoàng đắc ý.

Hiện giờ, Cố Tiên Nhi cũng hết sức buồn bực, mục đích Trần Trường An dẫn nàng ta đến dãy núi Vân Tuyết là để rèn luyện năng lực thực chiến của nàng ta.

Nhưng Cố Tiên Nhi tìm mãi cũng không thấy một con vật nào chứ đừng nói là Tuyết Yêu.

“Công tử”. Thấy Trần Trường An đến, Cố Tiên Nhi vội vàng đứng dậy.

“Không sao, không tìm được Tuyết Yêu thôi mà, không phải chuyện gì to tát, không cần phải lo lắng”.

Trần Trường An nhận ra Cố Tiên Nhi lo lắng, bèn an ủi. “Nhưng người dân Vân Xuyên xưa nay vẫn truyền tai nhau rằng trên dãy núi Vân Tuyết có rất nhiều Tuyết yêu, ta cũng phát hiện một vài dấu vết do Tuyết Yêu để lại”.

“Nhưng tại sao chúng cứ như biến mất rồi vậy, hoàn toàn không tìm thấy tung tích?”, Cố Tiên Nhi khó hiểu.

Trần Trường An cũng cảm thấy tò mò về chuyện này.

Có dấu vết, chứng tỏ Tuyết Yêu thật sự tồn tại chứ không phải do con người bịa ra, nhưng vì sao tất cả Tuyết Yêu đều biến mất?

Trần Trường An không tin bởi vì Đại Hoàng, dù sao nó không thể phóng thích khí tức của mình, cho nên không hề ảnh hưởng gì đến Tuyết Yêu.

“Ta đã nói rồi mà, nguyên nhân chính là...”

“Đừng nói linh tinh nữa, xem xem có chuyện gì đi!”, Trần Trường An dứt khoát ngắt lời Đại Hoàng không cho nó khoác lác nữa.

“Được rồi, nể mặt ngươi mời ta đi kỹ viện đấy”.

Đại Hoàng thả cảm tri ra, đột nhiên vẻ mặt nó thay đổi, làm cho Trần Trường An hơi bất ngờ.

Rất ít chuyện có thể khiến Đại Hoàng thay đổi sắc mặt. “Sao thế?” “Có chuyện gì à?”, Trần Trường An hỏi.

“Có, chuyện lớn ấy chứ!”