Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

Chương 87 : Trăm năm tu luyện đạt được gì.




Tần Tứ Nương mừng rỡ hỏi: - Nói vậy là con gái ta hiện tại không có việc gì đúng không? Đường Phong vừa định gật đầu lại lắc đầu ngay: - Đừng vui mừng quá sớm. trong người Manh Manh là hỗn hợp độc, kẻ hạ độc ít nhất cũng hòa lẫn năm loại độc dược với nhau. Bất quá chỉ cần bức Xà độc và Chu độc ra ngoài thì cũng không đến mức trí mạng, nhưng dù sao Manh Manh vẫn còn nhỏ, thời gian trúng độc lại dài như vậy, độc tố đã sớm khuếch tán trong người con bé, có khả năng sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển sau này của cô bé. Tần Tứ Nương giật mình, nước mắt lại trào ra không ngừng. nhìn con gái nằm trên giường mà lòng đau như cắt. - Ta chỉ nói trước cho cô biết kết quả xấu nhất mà thôi. Đường Phong nhẹ giọng nói. đang nói chuyện, tầng hắc khí nguyên bản đang bao bọc trên người Thang Manh Manh đột nhiên nảy lên, giống như đã gặp phải khắc tinh đáng sợ nhất của mình vậy, nhanh chóng tụ lại từ bốn phía. Mà nơi hắc khí kia tụ lại chính là vị trí trát ba mươi sáu cây kim khâu. Chỉ trong chốc lát trên người Manh Manh lại xuất hiện ba mươi sáu đoàn hắc khí, vô cùng quỷ dị. Đường Phong biết đây là nước thuốc và kim khâu đang phát huy tác dụng của mình. Xà độc và Chu độc trong cơ thể Manh Manh đã bị bức tới ba mươi sáu vị trí kia liền không chần chừ nữa. một tay cầm lấy chén ngọc ngồi xuống giường, một tay xoay nhẹ một cây kim khâu. Kim khâu vừa xoay nhẹ vài cái, hắc khí ở nơi này liền bốc lên không ngừng. cứ như là một vật thể sống, Đường Phong đột ngột rút kim khâu ra. trong người Manh Manh nháy mắt liền chảy ra một cỗ máu đen, Đường Phong đưa chén ngọc ra hứng lấy cỗ máu đen này. Ba mươi sáu lần rút kim khâu ra là ba mươi sáu lần máu đen bắn nhanh ra. trong chén ngọc tích hơn phân nửa chén máu đen, mùi tanh hôi xộc lên mũi, khó nghe tới cực điểm. Bất quá tình hình của Manh Manh lúc này đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, tầng hắc khí bao trùm cơ thể đã biến mất hoàn toàn, vết loét hình con nhện sau lưng cũng nhỏ đi nhiều. - Đưa con bé ra ngoài đi, trong phòng này còn rất nhiều khí độc, không tốt cho sự khôi phục của con bé. Tần Tứ Nương vừa rơi lệ vừa mong chờ nhìn Đường Phong, nơi này dù sao cũng là Thiên Tú. Tần Tứ Nương cũng chỉ là người ngoài, chuyển tới nơi nào cũng không tới phiên nàng quyết định. - Tới Yên Liễu các của ta đi, tiện cho ta theo dõi tình trạng của con bé mỗi ngày. Đường Phong nói. - Tạ ơn tiên sinh. Tần Tứ Nương nức nở nói. Theo chỉ thị của Đường Phong, Tần Tứ Nương thật cẩn thận ôm lấy Thang Manh Manh, sau đó theo hắn đi ra cửa. Đường Phong trước khi đi cũng viết một đơn thuốc nhờ Mạc Lưu Tô tới dược phòng tìm giúp dược vật. Đám người ngoài cửa vội hỏi: - Tình hình sao rồi? Đường Phong nói: - Mạng sống hiện tại không có gì nguy hiểm. Cả đám người không tự chủ được thở hắt ra một hơi, bọn họ quan tâm Thang Manh Manh như vậy, thứ nhất là bộ dạng của cô bé ai gặp cũng thích, mấy người trong Thiên Tú đều là nữ nhân, tuy rằng chưa sinh con bao giờ, nhưng tình mẫu tử vẫn tiềm ẩn trong người. nhìn một tiểu nha đầu phấn điêu ngọc mài bị hành hạ như thế, tự nhiên là vô cùng đau lòng. Thứ hai là do thân phận của cha mẹ cô bé khiến Thiên Tú có chút e ngại, vạn nhất Đường Phong không cứu được Thang Manh Manh khiến cha mẹ cô bé nổi giận, không nói đạo lý mà đại náo Thiên Tú thì thật sự không ai có thể ngăn cản. Nhưng bây giờ cuối cùng các nàng cũng yên lòng. Có thể cứu một tiểu nha dầu như vậy đương nhiên là khiến mọi người vui mừng, có thể khiến hai đại cao thủ nợ hắn một cái nhân tình càng đáng mừng gấp đôi. Đường Phong hôm qua vừa mới hạ bệ vài đệ tử tinh nhuệ của Cự Kiếm Môn, lấy lại thể diện cho Thiên Tú, còn cùng muội muội Bạch Đế thành chủ có mối quan hệ mờ ám không tiện nói, hôm nay lại kết giao được với hai đại cao thủ, còn khiến họ nợ hắn một cái nhân tình. Trong hai ngày ngắn ngủi, nam nhân trước kia luôn bị mọi người chán ghét đột nhiên thay đổi đến mức trời long đất lở, khiến Thiên Tú cao tầng nhìn hắn bằng cặp mắt khác hẳn. Đường Phong vừa dẫn đường cho Tần Tứ Nương đi tới Yên Liễu các vừa nói với Bạch Tiểu Lại: - Lại tỷ, tỷ cũng đưa Thang Phi Tiếu tới Yên Liễu các đi. Lúc nói những lời này, Đường Phong tận lực quan sát thần sắc của Tần Tứ Nương. Tứ Nương cũng chẳng có biểu hiện rõ rệt nào. - Nhưng.... Yên Liễu các nằm trong Thiên Tú nội tông mà. Bạch Tiểu Lại khó xử nhìn Đường Phong. Đường Phong cười: - Yên Liễu các là của ta, không phải của Thiên Tú. Kẻ làm cha như hắn bây giờ chắc là rất muốn nhìn thấy con gái của mình. Mấy vị Thiên Tú cao tầng không hẹn mà cùng trừng mắt liếc Đường Phong, nhưng cũng không phản bác, bởi vì họ biết phản bác cũng vô dụng, đối với Thang Phi Tiếu mà nói thì Thiên Tú cũng như hậu viện nhà hắn mà thôi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, lấy thực lực của hắn thì căn bản không ai ngăn được, vừa rồi hắn chịu đứng bên ngoài đã là giữ thể diện cho Thiên Tú lắm rồi. Bạch Tiểu Lại gật đầu rồi đi thẳng ra ngoài. Vừa về tới Yên Liễu các, Bảo Nhi và Mộng Nhi vừa thấy Thang Manh Manh biến thành thế này suýt chút nữa đã rơi lệ. Hai nha đầu cũng từng gặp Thang Manh Manh một lần, cả hai đều rất thích cô bé. - Trước tiên thu dọn một gian phòng, sau đó chuẩn bị một thùng nước tắm! Đường Phong nói với hai nha đầu. Phòng rất nhanh đã được chuẩn bị xong, Tần Tứ Nương nhẹ nhàng đặt con gái nằm lên giường, quay đầu hỏi: - Tiên sinh, ta có cần phải làm gì không? Đường Phong gật đầu nói: - Lát nữa cần cô giúp Manh Manh tắm rửa sạch sẽ. Trong người con bé còn có độc tố, nhưng không thể tiếp tục dùng cách ban nãy để trừ, rất bất lợi cho con bé, chỉ có thể dùng vài cách nhẹ nhàng hơn mới được. Mạc Lưu Tô rất nhanh đã từ dược phòng tới Yên Liễu các, Đường Phong lấy ra vài loại dược vật đưa cho Bảo Nhi đi nấu nước tắm, còn lại đều đưa cho Mộng Nhi đi sắc thuốc, chuẩn bị cho Manh Manh dùng. Hết thảy đều tiến hành theo trình tự. Sau khi nấu xong nước tắm, Tần Tứ Nương liền để tmm vào thùng nước. Chuyện còn lại thì không cần Đường Phong quan tâm nữa, tinh thần căng thẳng cực độ lúc này mơi thả lỏng đôi chút, cảm thấy toàn thân mỏi mệt. Hôm nay chạy một mạch sáu bảy mươi dặm trở về Thiên Tú, sau đó lại bắt đầu trị liệu cho Thang Manh Manh, cho tới bây giờ mới có thời gian tạm nghỉ. Quay đầu nhìn bên ngoài phòng liền thấy Thang Phi Tiếu ngây ngốc đứng đó không nhúc nhích, ánh mắt dán chặt lên cửa phòng Tần Tứ Nương, vẻ mặt áy náy cùng hối hận nhưng không có dũng khí tiến vào. Đường Phong cúi đầu nghĩ một lúc liền đi tới chỗ hắn. Nhìn thấp Đường Phong, Thang Phi Tiếu vô cùng cung kính nói: - Tạ ơn tiên sinh đã cứu mạng con gái ta! Thang mỗ không có gì để báo đáp, sau này nếu tiên sinh có việc gì cần giúp thì cứ nói một câu, cho dù lên núi đao hay xuống biển lửa, Thang mỗ có liều cả mạng này cũng sẽ báo đáp đại ân của người! Đường Phong nói: - Ta cứu cô bé vì thấy thích cô bé thôi. Thang Phi Tiếu còn muốn nói gì đó, Đường Phong đã cắt ngang lời hắn: - Biết được mình có con gái thì tâm trạng thế nào? Thang Phi Tiếu sửng sốt, lập tức nở nụ cười: - Rất hưng phấn, rất thỏa mãn, rất có cảm giác thành tựu, hơn nữa trên vai đột nhiên có thêm một trọng trách, khiến ta có cảm giác thân thuộc. - Sau khi thấy con gái trúng độc thì ngươi lại cảm thấy thế nào? Đường Phong tiếp tục hỏi.