Hắn vuốt vuốt mái tóc tiểu Manh Manh, lần này gặp lại tiểu Manh Manh thì thấy nàng đã cao hơn lần trước rất nhiều. - Giải quyết xong rồi? Tứ Nương liếc nhìn chung quanh, mở miệng hỏi một tiếng. - Ân. Đường Phong gật đầu, xoa bóp khuôn mặt tiểu Manh Manh, chọc cho nàng cười khanh khách. - Ta trước đưa các ngươi ra ngoài, Tiếu thúc rất nhớ hai mẹ con các ngươi. - Hừ, chúng ta không ở đó, chẳng phải hắn càng được thể ăn chơi đàng điếm hơn sao? Tứ Nương hừ lạnh một tiếng. Đường Phong không dám nói tiếp, chuyện nhà người khác không nên nhúng tay vào. - Tứ Nương, bây giờ ngươi đã có thể tùy ý khống chế kiếm linh rồi sao? Đường Phong nhớ tới chuyện này nên mở miệng hỏi. - Không khác biệt lắm, cũng nhờ Phong thiếu ngươi cả. Có thể nói lần này Tứ Nương rất vui sướng. Những ngày này nàng một mực tu luyện trong Bạch Đế Bí Cảnh, có La Ngọc Thạch Tâm cùng Tinh Thần Thiên Nguyên Đan hỗ trợ, tấn chức Linh giai rất dễ dàng. Sau khi tấn chức, nàng phát hiện mình đã có thể câu thông với kiếm linh của Viêm Nhật Kiếm, nhưng cũng phải hao phí đại lượng cương khí để khu động kiếm linh gia thân. Nói trong đó có công lao của Đường Phong, hoàn toàn là vì lúc trước Đường Phong cầm Viêm Nhật Kiếm quyết chiến với Âu Dương Vũ, không cẩn thận sử dụng kiếm linh gia thân, làm thức tỉnh thần trí kiếm linh ngây thơ. Nhưng kiếm linh gia thân, một khi thi triển có uy lực cực lớn, nhưng không thể sử dụng trong thời gian dài, cho nên Tứ Nương mới xuất hiện tình huống như vừa rồi. Hai người người hỏi người trả lời, cũng đi đến lối vào. Tứ Nương đem La Ngọc Thạch Tâm trả lại cho Đường Phong. Thứ bảo bối này đặt trên người của ai cũng không an toàn, hiệu quả tụ tập linh khí quá rõ rệt, muốn che dấu cũng không được, cũng chỉ có Mị Ảnh Không Gian của Đường Phong mới có thể che dấu hào quang của bảo bối này. Thông qua Bạch Đế Ẩn mở Bạch Đế Bí Cảnh ra, Đường Phong ôm tiểu Manh Manh cùng Tần Tứ Nương đi vào bên trong. Bọn người Bạch Nguyệt Dung đang lo lắng chờ đợi, nhìn thấy Đường Phong đi ra liền bước lên phía trước hỏi: - Như thế nào rồi? Đường Phong đưa tay lên cổ rồi chém xuống, ý bảo giết rồi. - Toàn bộ chết? Bạch Nguyệt Dung cơ hồ không thể tin được, dù thế nào thì nàng cũng đã thể nghiệm qua trình độ kinh khủng của Ngũ Triêu Dương, không nghĩ tới nhân vật như thế lại bị Đường Phong đánh chết. - Giết là giết, nhưng bây giờ lại có chuyện phiền toái. Đường Phong thở dài một tiếng, đem tiểu Manh Manh buông xuống. Vì có dư nghiệt Hàn Đông, Bạch Đế Bí Cảnh đã không còn là bí mật, ít nhất tin tức đã rơi vào trong tay Thiên Thánh Cung. Lần này Thiên Thánh Cung có thể phái ra Ngũ Triêu Dương, lần sau cũng có thể phái ra cao thủ, lấy thực lực Bạch Đế thành, không cách nào ngăn cản được bước chân của con quái vật khổng lồ này, một khi Thiên Thánh Cung quyết định cướp Bạch Đế Bí Cảnh, dù thực lực Đường Phong có mạnh hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì. Thiên Thánh Cung cung chủ, chính là một cao thủ Linh giai thượng phẩm! Cho dù Đường Phong vận dụng âm hồn cường đại nhất trong cương trung tâm, cũng không nhất định thắng được đối phương. Đường Phong nghĩ đến điểm này, đồng dạng bọn người Bạch Nguyệt Dung cũng nghĩ đến. Dương Xuân thầm hối hận không thôi, nếu không phải năm đó hắn niệm và tình cũ, mà Hàn Đông lại đau khổ cầu xin một lần, làm sao có phiền toái hôm nay chứ? Nhưng hiện tại có hối hận cũng đã muộn, chỉ còn cách tìm cách giải quyết phiền toái này mới là đúng đắn. Tông môn lần này muốn tránh né tai họa không phải chuyện đơn giản, Bạch Đế thành có mấy ngàn người, tuy nói trời đất bao la, nhưng dưới mí mắt của Thiên Thánh Cung, muốn ẩn thân không phải chuyện đơn giản. Nhưng đối với Đường Phong mà nói, chuyện này rất đơn giản. - Dời! Trong phòng nghị sự của Bạch Đế thành, Đường Phong đưa ra đề nghị trực tiếp nhất. - Đem cả Bạch Đế thành, di chuyển toàn bộ vào trong Bạch Đế Bí Cảnh. Nếu là trước kia, đây là chuyện không có khả năng. Bạch Đế Bí Cảnh mở ra, cần bốn đại thành chủ vào giờ tý đầu tháng, khi Tứ Quý Chi Lực tụ tập một chỗ, thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận mới có thể mở ra, hơn nữa mỗi lần tiến vào chỉ có mười người, người tiến vào càng nhiều, cửa vào sẽ động đóng cửa, người khác muốn vào cũng không vào được. Nhưng hiện tại, Đường Phong chưởng quản Bạch Đế Ấn, muốn khai mở thì khai mở, muốn đóng liền đóng, không cần phải băn khoăn, đưa tất cả người của Bạch Đế thành tiến vào trong đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Đường Phong đã sớm muốn đem Thiên Tú tông cùng Đường Gia Bảo tiến vào trong Bạch Đế Bí Cảnh, trong Bạch Đế Bí Cảnh linh khí đầy đủ, dù bên trong có không ít nguy cơ, nhưng tài nguyên tu luyện lại vô số, các loại thiên tài địa bảo, di chỉ tất cả các đại tông môn cổ đại chưa khai phá, cũng chỉ có hắn mới có thể mở ra, có thể nói nó chính là một khối thế ngoại đào nguyên, tiến vào bên trong chẳng những an toàn, còn có thể nhanh chóng gia tăng thực lực. Chỉ có điều hôm nay Thiên Tú tông phát triển quá nhanh, nhân số bạo tăng, đệ tử tốt xấu lẫn lộn, Luyện Cương Kỳ cùng Huyền giai cảnh giới có một bó to, tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh có thể sẽ không an toàn, Linh Khí Phong Bạo trong đó cũng không phải người bình thường có thể tránh thoát. Nếu làm thế chỉ làm Thiên Tú tổn thương nguyên khí mà thôi, khi đó Đường Phong khó tránh khỏi tội trạng, cho nên cái nghĩ này trước kia chỉ là ý nghĩ mà thôi, không phải bất cứ ai cũng có thể đưa ra. Về phần Đường Gia Bảo, không những hai vị gia chủ mà Đường Đỉnh Thiên cũng không muốn ly khai Linh Mạch Chi Địa kia, huống chi Đường Gia Bảo hiện giờ phát triển không tệ, không cần phải từ ngàn dặm xa xôi dời tới đây. Nhưng Bạch Đế thành thì khác, hiện tại Bạch Đế thành xem như trêu chọc phải Thiên Thánh Cung, không tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, chỉ còn chờ diệt môn hoặc bị thâu tóm mà thôi, đây là chuyện không ai muốn nhìn thấy, Bạch Đế thành thân là đệ nhất thế lực lớn nhất Lý Đường, đệ tử mấy ngàn, tuy nhân số không ít, cấp bậc không tệ, chỉ cần đi vào Bạch Đế Bí Cảnh vượt qua khó khăn lúc ban đầu, đứng vững gót chân, phát triển lớn mạnh là việc trong tầm tay. Nghe Đường Phong đề nghị, Bạch Nguyệt Dung thần sắc suy nghĩ, không tiếp tục nói nữa, mà đem ánh mắt nhìn về phía bọn Dương Xuân. Đại sự tông môn bực này, mặc dù nàng là thành chủ, cũng không dám tự tiện chủ trương. Nói không dễ nghe, di dời một tông môn, chính là chuyện thương gân động cốt. Bạch Đế Bí Cảnh nguy cơ trùng trùng, người khác không biết, bọn người Bạch Nguyệt Dung tinh tường vô cùng. - Các vị cứ thương lượng đi, nếu đồng ý thì đến tìm ta. Ta còn một số việc phải tiến vào trong Bạch Đế Bí Cảnh một chuyến. Đường Phong thấy vậy, cũng không nói nhiều, quay người liền rời khỏi đại sảnh. Vừa ra đại sảnh, Đường Phong phát hiện Tứ Nương cùng tiểu Manh Manh đang đứng ở bên ngoài, hai mẹ con đều mặc một thân quần áo hỏa hồng, nhìn chói mắt vô cùng. - Phong thiếu. Thấy Đường Phong đi tới, Tứ Nương gọi hắn một tiếng. - Sao các ngươi còn chưa đi? Đường Phong đi đến bên cạnh Tứ Nương, vừa rồi nàng đã đi về Thiên Tú tông trước, không nghĩ Tứ Nương vẫn ở chỗ này. - Ta có chuyện quên nói cho ngươi biết. Thần sắc Tứ Nương có chút nghi hoặc, thậm chí còn có chút nghiêm nghị. - Chuyện gì? - Ngày đó khi ta vừa tấn chức Linh giai, thi triển qua kiếm linh gia thân một lần, sau đó Viêm Nhật Kiếm cảnh báo. Thần sắc Đường Phong khẽ động: - Thần binh cảnh báo? - Giống vậy, nhưng ta không dám xác định, đây chỉ là cảm giác trong nháy mắt, khi đó ta đang đắm chìm trong vui sướng khi kiếm linh gia thân, thời điểm ta điều tra, loại cảm giác này đã biến mất. Tứ Nương cau mày. - Chuyện này có phải thực hay không? Đường Phong gấp gáp. Tứ Nương cười khổ nói: - Không xác định. Tứ Nương đã nói không xác định, mà nàng cũng không cần gạt hắn. Nhưng việc này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ. Thần binh cảnh báo, từ trước đến nay chỉ khi có hai thanh thần binh xuất hiện trong vòng ngàn dặm mới xuất hiện tình huống này, lúc trước Bất Phôi Giáp bay đến Khúc Đình Sơn, Viêm Nhật Kiếm cảnh báo một lần, dù không xác định là Bất Phôi Giáp, nhưng không được liệt vào hàng thần binh. Lần này không biết là cái gì mà Viêm Nhật Kiếm lại cảnh báo. Nếu như cảnh báo của Viêm Nhật Kiếm là thật, chẳng phải nói trong Bạch Đế Bí Cảnh có ẩn tàng một món thần binh không người nào biết sao? Đường Phong nghĩ tới đây lòng nóng như lửa đốt, trong mắt phát ra lửa nóng. Thần binh ah, trong thiên hạ tổng cộng chỉ có mười món, là thứ mà Linh giai cao thủ cũng phải kiêng kỵ. Nếu không phải Tứ Nương có thần binh tương trợ, cũng không cách nào đánh chết hai tên đệ tử Thiên Thánh Cung. Đường Phong đã sớm đỏ mắt nhìn thần binh trong tay người khác, nhưng thần binh xuất hiện đến bây giờ, đều đã nằm trong tay người quen của hắn, Đường Đỉnh Thiên Khấp Huyết Thần Thương, Diệp Dĩ Khô Thủy Hàn Kiếm, Tứ Nương Viêm Nhật Kiếm, Lôi Tẩu Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm, Âu Dương Vũ Tàng Phong đã gãy, không nằm trong đám này. Tuy Đường Phong đỏ mắt, nhưng hắn sẽ không cướp đoạt thần binh trong tay người nhà. Nhưng hiện tại Tứ Nương đã cho biết một tin tức như vậy, mặc kệ Viêm Nhật Kiếm có cảnh báo qua hay không không, Đường Phong cũng sẽ đi điều tra một phen. Đồ vật như thần binh, dù không thể cầm trong tay mình, cũng tuyệt đối không thể xuất hiện trong tay địch nhân. Sau khi hỏi thăm Tứ Nương rõ ràng, dù tin tức hữu dụng không nhiều, theo đạo lý mà nói, nếu Viêm Nhật Kiếm thật sự cảnh báo qua một lần, vậy có thể xác định trong phạm vi ngàn dặm có một món thần binh, nhưng phạm vi ngàn dặm kia Đường Phong đi tìm không ít lần, nhưng không phát hiện ra thứ gì đặc biệt, cứ như vậy mà đi tìm, chẳng khác gì mò kim đáy biển. Rơi vào đường cùng, Đường Phong chỉ có thể để Tứ Nương và tiểu Manh Manh trở về Thiên Tú trước. Từ biệt Tứ Nương, Đường Phong lại suy tư về kế hoạch của Bạch Đế thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn người Bạch Nguyệt Dung tuyệt đối sẽ đồng ý đem Bạch Đế thành dời đến bên trong Bạch Đế Bí Cảnh, như vậy trong vài ngày tới mình sẽ bận rộn, tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, cũng phải giúp họ tìm một địa phương an toàn rồi mới có thể đi xử lý công việc của mình. Đi một lát, đột nhiên Đường Phong phát hiện mấy ngàn đệ tử Bạch Đế thành đều tụ tập quảng trường, từ đầu người mà nhìn, bên ngoài có không ít Thiên giai cao thủ nhìn chằm chằm, cảnh giác chung quanh. - Phong sư thúc! Một âm thanh từ bên kia truyền tới, Đường Phong nhìn qua, nhìn thấy Bạch Tử Nho cùng Bạch Tùng Tùng đang ngoắc mình. Hai người Bạch gia đệ tử này lần trước Đường Phong đã quen biết bọn họ, lần đầu tiên tới Bạch Đế thành là nhờ bọn họ dẫn đường mới có thể đi vào. - Chuyện gì thế? Đường Phong nhìn qua mấy ngàn người trước mặt. Bạch Tử Nho cười khổ một tiếng: - Thành chủ hạ lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được rời đi, kẻ trái lệnh giết không tha. Hai mắt Bạch Tùng Tùng tràn đầy sùng bái nhìn qua Đường Phong nói: - Phong sư thúc ngươi rất đẹp trai a, đem những tên ác nhân của Thiên Thánh Cung kia giết chết, giải trừ một ngụm ác khí cho chúng ta. Lời này vừa ra, Bạch Tử Nho lập tức ăn giấm chua nói: - Một ngày nào đó ta cũng có thể làm được. Bạch Tùng Tùng trừng mắt liếc hắn: - Không biết trời cao đất rộng! Vợ chồng son liếc mắt đưa tình, Đường Phong nhìn thấy cũng vui tươi hớn hở, tuy bọn họ có niên kỷ như nhau, nhưng bối phận lại chênh lệch một bậc, cho nên Đường Phong sẽ không xen vào. Lại nói, giờ Đường Phong mới hiểu được vì sao Bạch Nguyệt Dung phải đem tất cả đệ tử Bạch Đế thành toàn bộ tập trung ở đây. Hôm nay Đường Phong đại khai sát giới, dẫn đám người Thiên Thánh Cung tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh giết chết, tuy đệ tử Bạch Đế thành không tận mắt nhìn thấy, nhưng không ai là người hồ đồ, chỉ cần có đầu óc một chút liền biết được mọi chuyện trong đó. Đề phòng tin tức bị tiết lộ, mang đến phiền toái cho Đường Phong, lần này Bạch Nguyệt Dung không cho bất luận đệ tử Bạch Đế thành ly khai nơi đây. Chỉ cần những người này không ly khai, tin tức người của Thiên Thánh Cung chết trong tay Đường Phong sẽ không truyền ra. Bạch Nguyệt Dung là nữ tử cẩn thận, điểm này cũng đã nghĩ đến. Đường Phong cùng vợ chồng son Bạch Tùng Tùng nói chuyện một lúc, có không ít đệ tử Bạch Đế thành nhìn về phía nơi này, bọn họ phần lớn đều nhận thức Đường Phong, cũng biết quan hệ giữa Đường Phong và Bạch Tiểu Lại, Đường Phong giúp Bạch Đế thành hóa giải nguy cơ, cho nên bọn họ muốn nói lời cảm tạ. Nhân số quá nhiều, tràng diện có chút hỗn loạn, thừa dịp những Thiên giai cao thủ của Bạch Đế thành duy trì trật tự, Đường Phong vội vàng rời đi. Không khác gì Đường Phong sở liệu, nửa canh giờ sau, Bạch Nguyệt Dung liền đưa ra mệnh lệnh dời Bạch Đế thành vào trong Bạch Đế Bí Cảnh. Chỉ nửa canh giờ đã đưa ra kết quả, không thể không nói Đường Phong bội phục phách lực của các vị thành chủ. Muốn buông tha cho một cơ nghiệp đã sinh sống suốt trăm năm ngàn năm, để đi đến một chỗ có nguy cơ trùng trùng điệp diệp để phát triển, người bình thường không có khả năng làm ra lựa chọn như vậy, tuy trong có chút nguyên nhân bất đắc dĩ, nhưng sự quyết đoán của bọn người Bạch Nguyệt Dung đã vượt qua dự kiến của Đường Phong. Kế tiếp, cả Bạch Đế thành rất bận rộn. Các đệ tử nhận được mệnh lệnh liền thu thập đồ vật của mình, chuẩn bị tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh.