Hơn mười đệ tử chết thảm, sát cơ bọn người Dương Xuân khởi động, đang muốn đánh về phía Ngũ Triêu Dương, hắn đã đặt một tay lên vai Bạch Nguyệt Dung, làm cho bọn người Dương Xuân ngừng lại. - Tất cả đệ tử Bạch Đế thành nghe lệnh, dù hôm nay có chết, cũng phải đồng quy vu tận với bọn giả nhân giả nghĩa mặt người dạ thú này! Cặp môi đỏ mộng của Bạch Nguyệt Dung cũng đã cắn nát, máu tươi tràn ra, nói từng chữ như gầm lên. Bạch Nguyệt Dung ra mệnh lệnh, nhưng mọi người của Bạch Đế thành lại không dám động thủ. Tính mạng của thành chủ đang ở trong tay của người khác, bọn họ nào dám tấn công chứ? Bọn người Dương Xuân tức giận đến mức toàn thân phát run, vô kế khả thi. Ánh mắt Ngũ Triêu Dương nhìn thấy cảnh này, khẽ thở dài một cái nói: - Bạch thành chủ, nhưng phải vì đệ tử của mình mà suy nghĩ a, đại nhân đại nghĩa như thế, làm cho Ngũ mỗ bội phục. Không biết Bạch thành chủ đã từng suy nghĩ cho bọn họ hay chưa, vì bọn họ lo lắng hay chưa? Bạch Nguyệt Dung trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Ngũ Triêu Dương nói: - Danh tiếng Thiên Thánh Cung, hôm nay tiểu nữ đã lãnh giáo, chẳng qua là một đám ỷ thế hiếp người! Ngũ Triêu Dương, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi sẽ hối hận với chuyện ngày hôm nay. Ngũ Triêu Dương không khỏi cười: - Bạch thành chủ, chuyện tới bây giờ, nói những lời này có ý nghĩa gì? Ngũ mỗ đã ra tay một lần, cũng dám ra tay lần thứ hai, lần thứ ba... Trong thời gian một chung trà, Ngũ mỗ sẽ ra tay một lần, ra tay cho đến khi nào Bạch Đế Bí Cảnh mở ra thì thôi! Bạch Nguyệt Dung nghiêng đầu, không để ý tới Ngũ Triêu Dương. Cách mở đương nhiên nàng biết rõ, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không nói ra, nói ra chỉ mang đến phiền toái cho Đường Phong, Đường Phong có phiền toái, cũng có nghĩa là muội muội của mình phiền toái, đây là đều mà Bạch Nguyệt Dung không muốn thấy nhất. - Thành chủ, ngươi cứ nói đi. Chẳng lẽ ngươi cứ trơ mắt nhìn mấy ngàn đệ tử bị giết sạch? Hàn Đông ở bên cạnh khuyên giải nói: - Nếu ngươi muốn Bạch Đế Bí Cảnh bị người Huyết Vụ Thành cướp đi, đến lúc đó chết không phải chỉ mấy ngàn người, mà là mấy vạn người, hơn mười vạn người, tuy Ngũ tiên sinh hơi quá phận một chút, nhưng hắn chỉ muốn ngăn cản Huyết Vụ Thành lớn mạnh mà thôi. - Ngươi câm miệng! Bạch Nguyệt Dung dùng ánh mắt phóng hỏa nhìn Hàn Đông. - Từ ngày đó, ngươi đã không còn là người của Bạch Đế thành, ngươi không có tư cách nhúng tay vào chuyện của Bạch Đế thành, những lời vô căn cứ của các ngươi, cũng chỉ muốn biết cách mở Bạch Đế Bí Cảnh mà thôi. - Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, Hàn mỗ cũng vì tình nghĩa ngày xưa cho nên mới gọi ngươi một tiếng thành chủ. Bạch Nguyệt Dung, ngươi còn tưởng thế lực Bạch Đế thành mạnh bao nhiêu chứ? Ở trước mặt Thiên Thánh Cung, Bạch Đế thành chỉ là con sâu cái kiến nhỏ bé, gian ngoan mất linh, chớ hại chết mấy ngàn đệ tử này để rồi hối hận không kịp. Bạch Nguyệt Dung nhắm mắt lại, không để ý tới lời nói của Hàn Đông. Tràng diện thoáng một cái đã yên tĩnh, tuy không khí có chút giương cung bạt kiếm, nhưng người của Bạch Đế thành không ai dám động thủ, ngược lại mấy tên Thiên Thánh Cung, lại khí định thần nhàn. - Một thời gian uống cạn chung trà đã đến, Bạch thành chủ cân nhắc thế nào? Một lát sau, Ngũ Triêu Dương mỉm cười hỏi thăm. Bạch Nguyệt Dung vẫn như trước không mở mắt. - Ai... Ngũ Triêu Dương chậm rãi lắc đầu, nhưng đệ tử vây quanh bốn phía như lâm đại địch, sắc mặt khẩn trương, dù bọn họ không muốn trốn, nhưng không có nghĩa là bọn họ đối không sợ hãi tử vong, Ngũ Triêu Dương lại có dấu hiệu động thủ, cho nên trong lòng có chút kinh hoàng, sợ hắn ra tay về phía của mình. - Chậm đã. Ngay thời điểm Ngũ Triêu Dương giơ tay lên, một âm thanh đột nhiên từ trong đám người truyền ra, lập tức có một đạo nhân ảnh chậm rãi bước tới. Sau khi nghe được âm thanh này, Bạch Nguyệt Dung vội vàng mở trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Đường Phong đang đi tới, trên mặt lộ vẻ lo lắng. Nàng không nghĩ tới Đường Phong vào lúc này lại xuất hiện ở Bạch Đế thành. Lo lắng khẩn trương nhìn về phía sau lưng hắn, không thấy bóng dáng của Bạch Tiểu Lại, lúc này Bạch Nguyệt Dung mới buông lỏng một hơi. - Lui ra, ở đây ngươi có tư cách nói chuyện sao? Bạch Nguyệt Dung lén lút nháy mắt ra hiệu với Đường Phong, giả vờ trách cứ. Đường Phong nhìn nàng cười cười, bước chân không chậm chút nào. - Là ngươi? Hàn Đông vừa nhìn đã nhận ra khuôn mặt của Đường Phong, không khỏi kinh sợ, năm đó Hàn gia phản loạn trong đó Đường Phong cũng là một nguyên nhân, hơn nữa cuối cùng Hàn gia đại trưởng lão chết thảm trong tay Đường Phong Hàn Đông cũng biết, giờ phút này cừu nhân gặp mặt liền đỏ mắt. - Hắn là ai? Ngũ Triêu Dương một bên bắt lấy Bạch Nguyệt Dung, một bên đánh giá Đường Phong, trong Bạch Đế thành có không ít Thiên giai cao thủ, Đường Phong là một Thiên giai trung phẩm nên không lọt vào pháp nhãn của Ngũ Triêu Dương, thời điểm người này đi tới sắc mặt bình tĩnh, không có chút khủng hoảng nào, dù tràng diện bây giờ rất lớn, làm cho hắn rất tò mò với Đường Phong. - Cừu gia của Hàn mỗ! Ánh mắt Hàn Đông như phóng hỏa, nhìn chằm chằm vào Đường Phong, cắn răng nói: - Kính xin Ngũ tiên sinh cho phép Hàn mỗ giết người này, báo thù rửa hận cho người của Hàn gia. Ngũ Triêu Dương khẽ cười một tiếng, gật gật đầu. Một Thiên giai trung phẩm, không ảnh hưởng gì đến đại cục. Được Ngũ Triêu Dương cho phép, lập tức Hàn Đông tiến về phía Đường Phong, hắn biết rõ Đường Phong thực lực rất cao, không thể dùng cảnh giới trước mắt mà suy đoán thực lực, nhưng từ khi gia nhập Thiên Thánh Cung, thực lực của hắn cũng gia tăng không ít, hiện tại có bọn người Ngũ Triêu Dương tọa trấn, hắn giờ phút này không để Đường Phong vào mắt, chỉ muốn nhanh chóng đánh chết đối phương để rừa hận. Hàn Đông cũng là cao thủ Thiên giai thượng phẩm, tu luyện Hàn Băng Quyết, vận chuyển cương khí làm nhiệt độ xung quanh giảm xuống, một cổ hàn khí lập tức đánh về phía Đường Phong. Diện mục Hàn Đông dữ tợn, hai mắt đã đỏ thẫm, song chưởng xuất liên tục, trong chưởng phong mang theo băng tinh kình khí, mắt thấy chưởng kình sắp đánh vào ngực Đường Phong, chẳng biết có phải hoa mắt hay không, đã mất đi tung tích Đường Phong, sau một khắc, Hàn Đông cảm giác cương khí hộ thể của mình tản ra, hai tay cảm thấy đau xót. Chờ hắn sau khi đứng vững thân hình, phát hiện Đường Phong đã cầm trong tay một thanh trường kiếm, đứng ở bên cạnh cách hắn không xa. Ngũ Triêu Dương biến sắc, vừa rồi Hàn Đông phát sinh chuyện gì, hắn thấy rất rõ ràng, ngay vào lúc hai thân ảnh giao nhau, một Thiên giai trung phẩm lại có thể bạo phát ra tốc độ nhanh như chớp, tránh né chưởng kình Hàn Đông đánh tới, trên tay hắn vô thanh vô tức xuất hiện một thanh trường kiếm, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cắt qua hai tay Hàn Đông. Ngũ Triêu Dương muốn cứu, nhưng không kịp, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.