Không chỉ có vũ khí và phòng cụ, còn đủ loại ngạc nhiên cổ quái quý hiếm cho dù Đường Phong có tưởng tượng cũng không ra. Có sợi tơ cứng cỏi dù là thiên binh đều không thể chặt đứt, có kính nỏ vô cùng tinh sảo, trình độ tinh diệu của những ám khí này thậm chí không kém gì những ám khí trên ám khí phổ của Đường Môn, các loại hữu dụng và vô dụng đều bày ra hết trong phòng. Nói là một đống rác để ở đó cũng không quá đáng. Nhưng bên trong đó căn bản không phải rác rưởi chồng chất. Mỗi một thứ đều có giá trị tương đối lớn, Đường Phong đoán rằng mấy thứ này hẳn là trước kia, người của Bạch Đế Bí Cảnh đến Dược Thần Tông cầu đan dược, dùng để trao đổi. Mà người của Dược Thần Tông căn bản không thèm để ý những thứ này, cho nên sẽ vất cả thành một đống như vậy. Những cương binh thiên binh này, Đường Phong tự nhiên sẽ không bỏ qua, có bao nhiêu muốn bấy nhiêu. Phòng cụ này cũng có năng lực phòng hộ khá cao, tuy rằng không thể so với Bất Phôi Giáp trên người mình, nhưng mà mặc ở trên người cũng có thể trung hòa một bộ phận thương tổn, tại thời điểm mấu chốt còn có khả năng cứu mệnh. Đường Phong không chút khách khí ném tất cả những vật cho là giá trị vào trong Không Gian Mị Ảnh, mang theo khí thế ngất trời. Lần này vội vàng cũng mất hơn nửa ngày, thật vất vả mới thu thập, thanh lý sạch sẽ những thứ phức tạp trong gian nhà này. Xác nhận không còn thừa gì lại, Đường Phong mới cảm thấy mỹ mãn rời khỏi gian nhà, đi đến chỗ tiếp theo. Toàn bộ Dược Thần Tông cơ hồ bị Đường Phong lật ngược một lần, chỉ còn tòa kiến trúc cuối cùng trước mặt. Một tòa kiến trúc này chiếm diện tích rất lớn, hầu như lớn hơn các kiến trúc khác gấp vài lần, Đường Phong xoa xoa tay, trong lòng tràn ngập chờ mong sẽ có thu hoạch không tưởng ở bên trong. Bước nhanh vào trong phòng, trước mặt liền có một vị thuốc đông y lạ lùng. Cổ vị thuốc đông y này không dễ ngửi, có chút tanh hôi, còn có chút buồn nôn, giống như trong đó có đồ vật nào bị hư thối vậy. Đường Phong nhíu nhíu mày, phẩy tay xua đi mùi thối ở chóp mũi, nghĩ thầm lẽ nào người của Dược Thần Tông trong lúc luyện đan làm hỏng hay sao? Chậm rãi đi về phía đó, nhất thời ánh sáng tối sầm lại, Đường Phong không khỏi nheo nheo lại con mắt, tòa kiến trúc này xác thực rất lớn, Đường Phong đưa mắt nhìn lại, hai bên là một mảnh vắng vẻ, mà vị trí của mình đang ở trên một hành lang gấp khúc, chính diện có một hoa viên, nước chảy trên núi giả róc rách không ngừng. Bất quá quanh năm không người để ý, trong hoa viên cỏ đã mọc thành từng bụi, trở nên hoang vu không còn chút hình dáng nào nữa. Đường Phong đi qua hành lang gấp khúc, vào một con đường lát gạch, mùi thuốc hôi thối kia càng trở nên nồng nặc rất nhiều, trong nháy mắt khi tiến vào hành lang ánh mắt Đường Phong liền bị thu hút bởi một thân ảnh phía đầu kia. Đại khái khoảng cách vài chục trượng, một người khoanh chân ngồi ở trên đài cao hành lang, áo choàng tỏa ra, đầu buông xuống, trên thân mặc một chiếc cẩm bào màu đen. Đường Phong cẩn thận tỉ mỉ quan sát một phen, phát hiện người này không có chút khí tức nào, trên người căn bản không có nửa điểm sinh cơ, không khỏi buông xuống lòng cảnh giác. Người này hẳn là nhân vật cao tầng của Dược Thần Tông, phỏng chừng không phải trưởng lão thì cũng là tông chủ, cũng không biết vì sao lại chết ở chỗ này. Đang chuẩn bị tiến lên tìm tòi rõ ràng, ánh mắt Đường Phong đột nhiên bị hấp dẫn bởi một ít dị trạng ở hai bên hành lang. Tại hai bên trái phải chính mình, có mấy cánh cửa ngầm, bên cạnh mỗi một cánh cửa ngầm đều có một cơ quan. Đường Phong tới đây chính là vì truy tìm bảo vật, hiện tại vào được bảo sơn, làm sao sẽ mặc kệ không quan tâm. Ở đây hẳn là vị trí trung tâm của Dược Thần Tông, những cánh cửa ngầm kia khẳng định phải có một ít bảo bối quý giá mới đúng. Sắc mặt Đường Phong lộ vẻ vui mừng, đi tới trước một cánh cửa ngầm, một mặt ngưng tụ cương khí, một mặt đưa tay mở ra cơ quan. Nhưng mà chuyện nằm ngoài dự đoán của hắn đã xảy ra, lúc cơ quan bị mở ra dĩ nhiên không có bẫy rập nào được gây ra, ngược lại làm cho Đường Phong lo lắng không công. Cửa ngầm chậm rãi bị mở ra, môt cổ vị thuốc nồng nặc đập vào mặt, làm cho Đường Phong nhíu mày, rõ ràng đó là loại mùi vừa rồi đã từng ngửi thấy, chỉ khác là hiện tại nồng nặc gấp vô số lần, ngửi như thế này khó mà chịu được. Chờ Đường Phong kịp thời thích ứng, đi vào trong cửa ngầm một bước, không khỏi cảm thấy ngẩn người. Bên trong cửa ngầm căn bản không có bảo bối như hắn chờ mong, dĩ nhiên bên trong có một cái thùng rất to, ước chừng cao bằng một người. Trong thùng to đầy rãy những loại nước thuốc không biết tên, đã trải qua vô số năm tháng, từ lâu trở nên đen như mực, vị thuốc mà vừa rồi mình ngửi thấy là những nước thuốc đen sì này phát ra đấy. Để Đường Phong khiếp sợ không phải là bản thân thùng to, mà là trong cái thùng to này không ngờ còn tồn tại một người. Người này hiển nhiên đã bị chết, bằng không Đường Phong cũng không có khả năng không phát hiện được khí tức và sinh cơ của hắn. Người này đứng ở trong thùng to đầy nước thuốc, chỉ lộ ra đầu, bắp thịt trên nét mặt cứng đờ, bày ra tư thế vốn có của một thây khô. Hơn nữa vùng thái dương trên đầu hắn, có một cái lỗ hổng rất to, giống như là bị người nào đó cứng rắn bổ ra. Đường Phong tỉ mỉ xem xét một lát, không khỏi phát hiện trong óc hắn cũng tràn ngập mội loại nước thuốc quái dị không tên. Dù cho Đường Phong tài cao gan lớn, cũng không khỏi cảm giác lạnh cả sống lưng. Đã sớm nghe nói hình phạt của tông môn rất tàn khốc, nếu như đệ tử phạm sai lầm, sẽ có thủ đoạn nghiêm trị vô cùng độc ác khiến người khác căm phẫn. Chỉ bất quá trước kia chỉ là nghe đồn, Đường Phong cũng không nghĩ rằng có một ngày cư nhiên mình lại được nhìn thấy. Thây khô ngâm mình trong thùng lớn này không biết lúc còn sống đã phạm phải sai lầm gì, vậy mà lại bị người bổ ra đầu, cho nước thuốc vào trong sọ não, nghĩ đến trước khi chết nhất định vô cùng thống khổ. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, Đường Phong cầm nhiều bảo bối của Dược Thần Tông như vậy, vốn có chút hảo cảm. Nhưng mà giết người bất quá chỉa đầu xuống đất, Đường Phong nghĩ loại hình phạt này quá mức tàn khốc rồi, trong lúc nhất thời một chút hảo cảm đối với Dược Thần Tông cũng tan thành mây khói. Hai bên hành lang tổng cộng có mười cánh ngửa ngầm, Đường Phong mở hết những cánh cửa ngầm này, đều phát hiện trong mỗi cánh cửa ngầm đều có một thùng to, từng cái thùng to đều có một thây khô ngâm mình bên trong. Có thây khô hoàn chỉnh, có người đã tàn tật, thối rữa đến mức chỉ còn bộ xương khô. Đường Phong hơi chút lưu ý, thây khô bảo tồn hoàn chỉnh tổng cộng có bốn bộ, còn lại đều đã tổn hại không sai biệt lắm. Xử lý xong những việc này cũng không hao tổn nhiều thời gian lắm, kiểm tra lại trong cửa ngầm cũng không còn dị nào nào nữa, Đường Phong liền nhìn về phía người chết trên đầu hành lang. Tại trong Dược Thần Tông, tìm được linh thạch rồi, vũ khí và phòng cụ cũng tìm được rồi, không có đạo lý không tìm được phương thuốc. Đường Phong dự đoán rằng phương thuốc chắc hẳn ra giấu ở trên người thây khô này. Đi nhanh tới trước mặt người chết, Đường Phong tinh tế quan sát một phen, bất quá đầu người này buông xuống, tóc dài che kín khuôn mặt, căn bản không nhìn ra chút manh mỗi nào, hai tay của hắn cũng đặt trong tay áo, Đường Phong cảm giác nơi đó có một thứ đang tản ra ba động nhàn nhạt. Nếu đối phương là nhân vật cao tầng của Dược Thần Tông, Đường Phong cũng không dám sơ ý, lần trước bị thiệt thòi lớn ở chỗ độc vương Thương Bất Khải, Đường Phong biết người giỏi dùng dược, mặc dù sau khi chết cũng không thể khinh thường. Lấy ra Độc Ảnh Trường Kiếm, Đường Phong đang chuẩn bị đẩy tay áo hắn ra kiểm tra một phen, vậy mà trường kiếm vừa đụng tới y phục của đối phương, bên tai đột nhiên truyền đến một hồi tiếng vang rất nhỏ. Đường Phong như lâm đại địch, mạnh mẽ quay đầu lại, trầm giọng quát lên: - Người nào? Cảnh giác quát lên một tiếng quanh quẩn trong hành lang, lại căn bản không người nào đáp lại, Đường Phong nhướng mày, phóng xuất cảm giác tự thân, lại lợi dụng Bạch Đế Ấn tỉ mỉ kiểm tra một phen, không khỏi vô cùng nghi hoặc. Trong vòng chu vi mười dặm không tồn tại chút khí tức nào, toàn bộ Dược Thần Tông ngoại trừ mình ở ngoài không còn có người khác, về phần trận pháp cũng không tồn tại, vậy thì động tĩnh vừa rồi là xảy ra chuyện gì? Là gió thổi hay là do mình đã quá cảnh giác rồi? Đường Phong cau mày, thực sự không rõ nguyên do vì sao, một mặt âm thần cảnh giác hoàn cảnh bốn phía, một mặt vận dụng Độc Ảnh trường kiếm lần nữa đẩy ra tay áo đối phương. Trường kiếm mở ra tay áo trong nháy mắt, Đường Phong liền thấy một giới chỉ đỏ như máy trên xương tay người chết, mà cương khí nhàn nhạt ba động chính là tản ra từng trên cái giới chỉ này. Không đợi Đường Phong có phản ứng gì, vài tiếng vỡ vụn ào ào truyền đến, ngay sau đó, Đường Phong chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh ngắt đánh úp lại sau gáy. Đường Phong phản ứng nhạy bén, vốn là cảnh giác bốn phía, nhận thấy được chút động tĩnh dị thường liền không dám chận chễ, đâm ngược lại đằng sau một kiếm, Duệ kim khí sắc bén mang theo lực lượng cương tâm toàn bộ khai hỏa. Vậy mà người đánh lén mình dường như không phát hiện ra chút nguy hiểm nào, vẫn không tránh không né, tuy ý trường kiếm của mình đâm vào trên người hắn. - Đinh! Một tiếng vang như cắt vào trên kim loại phát ra, âm thanh ghê răng, Đường Phong chỉ cảm thấy một cổ lực mạnh truyền đến từ phía trước, toàn thân bay ngược ra ngoài. Đang ở giữa trong không trung, rốt cuộc Đường Phong cũng thấy rõ rốt cuộc đánh lén mình là người phương nào. Nhất thời Đường Phong không khỏi cảm thấy sởn cả gai ốc. Người đánh lén mình không phải ai khác, dĩ nhiên là thây khô vừa đứng trong thùng lớn. Không phải một người, mà là bốn người! Bốn thấy khô kia hoàn hảo không tổn hao gì, tốc độ như gió, so với tốc độ mình toàn lực bạo phát còn nhanh hơn một chút, lưu lại thật nhiều tàn ảnh ở giữa không trung, từ hai bên kéo đến. Không biết từ lúc nào bọn họ đã mở ra hai mắt đóng chặt, nhưng trong mắt vẫn không hề có sinh cơ, chỉ là xám trắng và tĩnh mịch, thế nhưng khi bị con mắt của bọn họ nhìn vào, Đường Phong có cảm giác tai vạ khó tránh. Tốc độ toàn diện bộc phát, lực lượng nháy mắt khai hoa, Đường Phong bay ngược ra ngoài, thân thể còn chưa chạm vào tường, hai chân đạp mạnh, cả người bật lại theo thế hồi mã thương, trường kiếm trên tay bắn ra từng đạo kiếm hoa, tản ra kiếm quang chói mắt, bắn về giữa bốn bộ thây khô. Trường kiếm thuận lợi đâm vào trên người hai bộ thây khô gần nhất, nhưng Duệ kim khí sắc bén và Độc Ảnh trường kiếm dĩ nhiên không thể chém ra thân thể của những thây khô này, chỉ bất quá lưu lại vài vết thương rất nhỏ trên thân thể xích lõa của chúng, những vết thương này, thật giống như vết trẻ con dùng đồ chơi cắt mặt bàn vậy. Trong lòng Đường Phong kinh hãi, thực sự nghĩ không rõ vì sao thân thể của những bộ thây khô này lại cứng rắn như vậy! Đến lúc nhận thấy không thích hợp thì đã chậm, bốn bộ thây khô mỗi người nhẹ nhàng đánh ra một quyền, thậm chí Đường Phong nghe thấy tiếng xé gió bên tai, trước nắm tay của mỗi người đều xuất hiện một đạo khí lưu dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra. Đây là tốc độ và lực đạo nhanh đến cực hạn mới sản sinh ra được hiệu quả như vậy, cho dù là Đường Phong, cũng không thể đạt được trình độ như vậy. Không có thời gian khiếp sợ thực lực của những thây khô này, Đường Phong vội vàng vận hộ thể cương khí, tận dụng mọi thứ để tìm ra một con đường sống từ vòng vây của bốn bộ thây khô. - Bính, bính, bính, bính... Bốn quyền toàn bộ đánh trúng, Đường Phong chỉ cảm thấy cốt cách toàn thân như muốn nứt vỡ, không biết đầu khớp xương bị chặt đứt bao nhiêu cái, xương bả vai càng trực tiếp bị trật khớp, bàn tay cầm Độc Ảnh trường kiếm cũng mềm yếu vô lực hạ xuống. May mà tại thời khắc nguy cơ cuối cùng, Đường Phong di chuyển thân thể tránh được những vị trí yếu hại, lấy địa phương phòng hộ của Bất Phôi Giáp thừa nhận được ba quyền, còn lại một quyền đánh vào trên bả vai. Cho dù là như vậy, bị quyền kình hung mãnh như vậy đánh lên, không phải là Đường Phong có thể thừa nhận đấy. Yếu hầu ngòn ngọt, há miệng liền phun ra một ngụm máu tươi, lúc rơi xuống đất, Đường Phong không dám dừng lại, chạy vội ra ngoài hành lang, mấy hơi thở liền mất bóng dáng. Nói đến cũng khá là kỳ lạ, khi Đường Phong rời khỏi hành lang, bốn bộ thây khô kia dĩ nhiên không tiếp tục đuổi theo, làm cho Đường Phong cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Một lần nữa trở lại ngoại vi Dược Thần Tông, Đường Phong lảo đảo đẩy ra một gian cửa phòng đi vào, khoanh chân ngồi xuống, lấy ra thuốc chữa thương từ trong Không Gian Mị Ảnh đổ vào miệng, vận dụng Vô Thường Quyết để hóa giải dược lực. Phải qua một lúc lâu, Đường Phong mới cảm giác khí huyết quay cuồng đã bị áp chế xuống. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, Đường Phong cũng đã bị nội thương không nhẹ, đầu khớp xương bị chặt đứt vài cái, sự tình này mà nói ra ngoài chỉ sợ sẽ bị Tiếu thúc bọn họ cười chết. Đường Phong không nghĩ tới trên hành lang này dĩ nhiên nguy hiểm như vậy, từ trước đến giờ mình chưa từng phải chịu thiệt thòi như vậy.