Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

Chương 725 : Trong mắt ngươi chỉ có tiền thôi sao?




Khi phóng xuất ám khí, lúc nào cũng phải vô cùng tập trung mới có thể bảo đảm ám khí bắn ra tinh chuẩn và sát thương, Bách Khiếu Thiên Tâm quyết phảng phất giống như được chế tạo cho đệ tử Đường Môn, khi tu luyện đến trình độ nhất định, tự nhiên có thể phân thần sử dụng. Hơn nữa, đẳng cấp của quyển công pháp này cũng không thấp, chí ít cũng là công pháp cấp bậc Linh Giai. Chu Tiểu Điệp tu luyện công pháp như vậy, giai đoạn đầu có thể sẽ vô cùng khó khăn, nhưng cùng với sự đề thăng của thực lực, lại càng có thể phát huy uy lực của môn công pháp này. Công pháp khác võ điển, người tu luyện cả đời cũng chỉ có thể tu luyện một môn công pháp mà thôi, cho nên khi người tu luyện lựa chọn công pháp phải tương đối cẩn thận. Giống như Đường Phong tu luyện Vô Thường Quyết, đây chính là một môn công pháp, còn Tịch Diệt Chỉ và Phách Sát Kiếm đều chỉ là võ điển. Chu Tiểu Điệp đương nhiên không rõ bản công pháp này quý trọng chỗ nào, nhưng vẫn nghiêm túc nhận lấy. Khi nàng tại ghi nhớ lộ tuyến vận công ghi chép trong đó, Đường Phong ngồi bên cạnh lẳng lặng chờ đợi. Đường Phong hiển nhiên có chút đánh giá thấp ngộ tính của Chu Tiểu Điệp, hắn vốn cho rằng một cuốn công pháp huyền ảo như vậy, với kiến thức và thực lực của Chu Tiểu Điệp, dù thế nào cũng phải xem mất một ngày một đêm mới có thể miễn cưỡng ghi nhớ. Nhưng không ngờ chỉ sau nửa ngày, tiểu cô nương đã gấp cuốn Bách Khiếu Thiên Tâm quyết lại, hít sâu một hơi nói: - Sư phụ, ta nhớ kỹ rồi. Đường Phong không khỏi kinh ngạc mở mắt nhìn nàng, hồ nghi hỏi thăm: - Ngươi xác định đã ghi nhớ toàn bộ rồi chứ, không sai sót chứ? - Đúng. Chu Tiểu Điệp nghiêm túc gật đầu. Đường Phong lúc này mới nhớ ra, tiểu nha đầu này là người trông coi sản nghiệp gia tộc, trí nhớ tốt vô cùng. Khi dẫn tên ăn xin ở Khổ Thủy thành đến Nhất Phẩm Đường ăn cơm, Chu Tiểu Điệp chỉ cần nhìn lướt qua thực đơn trên vách tường, liền có thể tính ra giá tiền của món ăn trong nháy mắt. Bản lĩnh đã nhìn qua là không quên được không phải người nào cũng có. Đường Phong đứng dậy, bỏ vào tay Chu Tiểu Điệp một viên Ngưng Cương đan, căn dặn: - Ăn đi, lấy tâm thần phát động dược hiệu, dựa theo lộ tuyến vận công của Bách Khiếu Thiên Tâm quyết, để dược hiệu lưu chuyển trong kinh mạch! Chu Tiểu Điệp ngoan ngoãn gật đầu, bỏ Ngưng Cương đan vào miệng, nhắm mắt ngưng thần, bắt đầu phát động dược hiệu vận chuyển trong cơ thể. Mặc dù hiện tại nàng không hề có tu vi, nhưng hôm qua sau khi dùng ba loại đan dược làm nền tảng, cộng thêm trước đó từng có Huyền Giai cảnh giới, kinh mạch trong cơ thể đã có chuẩn bị bước đầu, mặc dù không thể thẳng đường vận chuyển, nhưng cũng không tích tụ khó thông, miễn cưỡng có thể lấy lực tâm thần phát động dược hiệu. Đường Phong vẫn sát sao theo dõi nàng, lúc mới đầu còn chưa nhìn ra kết quả gì, nhưng trên người tiểu nha đầu này thỉnh thoảng hiện ra một tia linh khí ba động yếu ớt. Đây không phải ba động của cương khí, chỉ là ba động khi dược hiệu của Ngưng Cương đan lưu chuyển phát ra. Thế nhưng dần dần, loại ba động lúc có lúc không này được nối liền, hơn nữa cũng mạnh hơn không ít. Dưới cảm nhận nhạy bén của Đường Phong, thậm chí có thể phát hiện phương hướng di động và lộ tuyến kinh mạch lưu chuyển dược hiệu của Chu Tiểu Điệp. Sau khi dùng ba loại đan dược làm nền tảng, tốc độ hấp thu dược hiệu Ngưng Cương Đan của Chu Tiểu Điệp cũng nhanh hơn khá nhiều. Sau khoảng nửa ngày, Đường Phong bỗng nhiên phát hiện ở vị trí đan điền ở bụng của Chu Tiểu Điệp có một luồng ba động mạnh mẽ truyền ra, giống như gõ vào mặt trống. Tinh thần Đường Phong chấn động, cảm tri mở ra hoàn toàn, con mắt nhìn chằm chằm vào bụng Chu Tiểu Điệp. Sau lần ba động truyền ra đầu tiên, lần thứ hai cũng nối tiếp truyền ra, sau đó, mặt trống vô hình gõ vang “thùng thùng thùng”. Ba động càng lúc càng gấp, càng lúc càng dày đặc, đây chính là dấu hiệu cương tâm gần hình thành. Khi tần suất ba động đạt đến cực hạn, trong nháy mắt lại hòa hoãn, dần dần không có động tĩnh gì nữa. Nhưng khi Đường Phong cảm nhận lại, lại phát hiện ở vị trí đan điền của Chu Tiểu Điệp rõ ràng xuất hiện một điểm tập trung năng lượng ở các nơi khác nhau. Ha ha ha, nhặt được bảo bối rồi! Đường Phong vô cùng vui mừng không kìm hãm được. Hắn căn bản không nghĩ tới tư chất của Chu Tiểu Điệp lại xuất chúng như vậy. Trông chờ mong ban đầu của Đường Phong, Chu Tiểu Điệp có thể dùng hai viên Ngưng Cương đan hình thành cương tâm đã là trong phạm vi mong muốn rồi. Nhưng không ngờ nàng chỉ mới dùng một viên đã có thể thành công, tư chất này còn mạnh hơn Tiểu Manh Manh một bậc. Luyện Cương cảnh nhất phẩm hình thành cương tâm, có thể nói thành tựu sau này của Chu Tiểu Điệp không hạn lượng! Trong đó, cố nhiên có công lao của Ngưng Cương đan, càng có công lao của ba viên đan dược nền tảng mà nàng dùng hôm qua, nhưng nguyên nhân lớn nhất chính là tư chất bản thân Chu Tiểu Điệp không giống bình thường. Nếu như một người có tư chất quá kém, cho dù dùng đan dược nghịch thiên cũng không làm nên chuyện gì. Chu Tiểu Điệp thì khác, đan dược Đường Phong đưa cho nàng dùng nghiêm túc mà nói chỉ có thể tính là dệt hoa trên gấm, mặc dù không có những đan dược phụ trợ này, Đường Phong phỏng chừng với tư chất của nàng cũng có thể hình thành cương tâm của mình trước Luyện cương tam phẩm. Sau khi hình thành cương tâm, Chu Tiểu Điệp cũng không kết thúc vận công, nàng tựa hồ đã chìm đắm trong tu luyện Bách Khiếu Thiên Tâm quyết. Đường Phong đương nhiên cũng không quấy rối, mặc dù hắn rất muốn biết cương tâm của nàng là cái gì, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng kìm nén, ở bên cạnh chờ đợi. Sau khi vui mừng, Đường Phong lại không kìm được lo lắng, cương tâm của nha đầu kia xác thực đã hình thành. Nhưng hy vọng ngàn vạn lần đừng giống như của mình là một cương tâm vô dụng trong chiến đấu. Nếu như vậy thì sẽ thiệt thòi lớn. Suy nghĩ hồi lâu, Đường Phong lại nở nụ cười, quả nhiên kỳ vọng càng lớn, trong lòng càng thêm lo lắng. Kỳ thực cương tâm của mỗi người đều có công năng độc đáo, ví dụ như bộ xương khô của mình, mặc dù vô dụng trong chiến đấu, nhưng nó lại là căn cơ của Vô Thường Quyết, là nơi vô số âm hồn cư trú. Không có bộ xương khô đó, bản thân không thể nào phát huy được tác dụng của Vô Thường Quyết. Cho đến khi chạng vạng, Chu Tiểu Điệp mới thoát thân ra khỏi sự vui sướng từ lần đầu vận công tu luyện, khi mở mắt ra, tiểu nha đầu nhìn qua đã có chút không giống với trước. Chu Tiểu Điệp trước đây, mặc dù cũng có Huyền Giai cảnh giới, nhưng vẫn là dáng vẻ mơ hồ, thế nhưng hiện tại đã có dấu hiệu của người tu luyện. - Cương tâm là cái gì? Đường Phong vội vàng hỏi thăm. Cương tâm của mỗi người đều là bí mật của bản thân, trong tình hình bình thường sẽ không bao giờ nói cho người khác biết. Thế nhưng Đường Phong là sư phụ của Chu Tiểu Điệp, đương nhiên muốn tìm hiểu rõ ràng. Không hỏi thì không sao, hắn vừa hỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tiểu Điệp đã đỏ bừng, cúi thấp đầu lúng túng không nói nên lời. - Rốt cuộc là cái gì, mau nói đi. Đường Phong gấp đến độ vò đầu bứt tai, Tiểu Điệp càng như thế, hắn càng lo lắng bất an, không phải là một cương tâm so với người khác không lên được mặt bàn đấy chứ? - Là... Là tiền . . Thanh âm của Chu Tiểu Điệp rất nhỏ hầu như không nghe thấy, vô cùng ngượng ngùng. - Cái gì tiền? Đường Phong thật sự mê man, dưới tình thế cấp bách hắn chộp lấy cánh tay Chu Tiểu Điệp nói: - Được rồi, để ta tự xem, ngươi đừng động đậy. Vừa nói, vừa lấy lực tâm thần xâm nhập vào trong cơ thể Chu Tiểu Điệp, vận chuyển kinh mạch lẻn vào trong đan điền quan sát. Khi nhìn thấy Đường Phong quả thực trợn mắt há hốc mồm. Trong đan điền của Chu Tiểu Điệp hiện tại có thể nói là một vùng sáng chói, vô cùng rực rỡ. Nguyên nhân không có gì khác, vì trong đan điền của nàng hiện tại có một đồng tiền hình tròn, ánh vàng rực rỡ, ánh sáng của màu vàng đó chính là từ trong đồng tiền vàng này phát ra. Tạo hình của đồng tiền vàng hoàn toàn khác so với đồng tiền trên thị trường, hình tròn, ở giữa chạm rỗng, trôi nổi ở đó. Đường Phong không khỏi nhíu mày, cương tâm đồng tiền này mặc dù không phải cương tâm vô dụng, nhưng Đường Phong cũng không biết rốt cuộc nó có thể mang đến cho Chu Tiểu Điệp tác dụng gì. Lẽ nào thể chất của Chu Tiểu Điệp là thuộc tính kim? Bình thường mà nói người có thể chất như vậy, đều thích hợp tu luyện võ điển mở rộng, càng thích hợp tu luyện một số công pháp phòng ngự vô cùng chắc chắn. Ví dụ như Thiết Đồ của Ô Long Bảo, công pháp hắn tu luyện chính là thuộc tính kim, phối hợp với lực lượng cương tâm của mình, phòng ngự trên người vô cùng kiên cố. Nhưng Đường Phong gạt bỏ suy nghĩ này rất nhanh, vừa nghĩ đến một tiểu cô nương yếu đuối như Chu Tiểu Điệp phải xung phong phía trước, liều mạng với địch nhân, Đường Phong có chút tê dại da đầu, thân thể nhỏ bé kia làm sao thích hợp tu luyện công pháp phòng ngự gì chứ? Sau khi thối lui khỏi đan điền của Chu Tiểu Điệp, Đường Phong cẩn thận quan sát nàng, Tiểu Điệp cô nương lo sợ bất an, hiển nhiên cũng vì lo lắng cho cương tâm của mình. - Trong đầu của ngươi chỉ có tiền thôi sao? Tại sao ngay cả cương tâm cũng là một đồng tiền vàng? Đường Phong không nhịn được chế nhạo nàng. Chu Tiểu Điệp ủy khuất vô cùng, mạnh miệng nói: - Sư phụ, từ khi ta theo sư phụ đã quyết định từ bỏ tất cả, cương tâm này có dáng vẻ như thế nào làm sao ta có thể quyết định được, tại sao sư phụ có thể nói ta như vậy? Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của nàng, trái tim Đường Phong nhất thời mềm yếu, xác thực không sai, cương tâm xuất hiện như thế nào, người tu luyện không thể quyết định, bình thường đều có chút quan hệ với tính tình của người đó và công pháp tu luyện. Nhưng nếu đã là sư phụ, muốn Đường Phong tự nhận sai đương nhiên là không thể. Vì vậy hắn chỉ có thể vội ho một tiếng nói sang chuyện khác: - Được rồi, nghiên cứu kỹ cương tâm của ngươi đi, nói không chừng nó có thể mang đến năng lực đặc biệt gì đó cho ngươi. - Được. Chu Tiểu Điệp lúc này mới hài lòng gật đầu, lần đầu sở hữu cương tâm của mình, giống như một đứa trẻ có được món đồ chơi yêu thích, tự nhiên hưng phấn không gì sánh được. - Công pháp không nên quên tu luyện, ngoài ra ngươi cầm thêm cuốn Huyễn Ma Thủ này, cuốn võ điển này có thể rèn luyện tính linh hoạt trình độ lớn nhất cho ngón tay của ngươi! Lúc nào rảnh rỗi thì nghiên cứu, ta sẽ không đưa đan dược cho ngươi, đan dược hôm qua Tam sư nương đưa cho ngươi đã đủ cho ngươi tu luyện rất lâu rồi. Đường Phong căn dặn. Ngày hôm qua, lễ vật Mạc Lưu Tô tặng Chu Tiểu Điệp chính là vô số đan dược dùng để tu luyện, nếu chỉ có một người sử dụng cũng đủ cho Chu Tiểu Điệp dùng một hai năm. Đường Phong đưa một cuốn công pháp, một cuốn võ điển cho Chu Tiểu Điệp đều nhằm vào tuyển ra đệ tử Đường Môn, để sau này nàng có thể phát huy ám khí ở trình độ lớn nhất. - Xuống núi đi tìm Tam sư nương ngươi, chuyện còn lại ta đã kêu nàng làm thỏa đáng cho ngươi. Đường Phong phất phất tay với Chu Tiểu Điệp. Chu Tiểu Điệp cố nhiên có một đôi bàn tay tuyệt vời, nhưng sự mềm dẻo của hai tay còn có thể khai phá, Đường Phong trước đó đã căn dặn Mạc Lưu Tô thu thập một ít dược liệu, nghiên cứu chế tạo thành thuốc nước, để Chu Tiểu Điệp ngâm tay mỗi ngày. - Sư phụ, còn sư phụ thì sao? Chu Tiểu Điệp đi vài bước nhìn thấy Đường Phong không đuổi theo, quay đầu lại hỏi. - Ta còn chút việc cần xử lý. Đường Phong liếc mắt nhìn nàng. Đợi Chu Tiểu Điệp đi rồi, Đường Phong mới thở dài một tiếng, lắc đầu đi tới phía sau một cây đại thụ, đưa tay kéo người đang trốn phía sau cây, đưa mắt nhìn đối phương. Trang Tú Tú u oán trừng mắt nhìn Đường Phong, cười lạnh nói: - Ngươi đã sớm phát hiện ra ta? - Phí lời. Đường Phong nói: - Nàng cho ta là người mù sao? Hôm qua Đường Phong đã phát hiện Trang Tú Tú ở đây, chỉ có điều nàng không lên tiếng, căn bản cũng không tới quấy rối mình, vì vậy Đường Phong cũng mặc kệ, nhưng hôm nay nàng vẫn ở đây, cho dù nàng giấu mình rất tốt nhưng cũng không thoát khỏi cảm nhận của Đường Phong. Đường Phong vẫn có chút không yên tâm lắm về nàng, hắn rất sợ nàng sẽ lại tìm ba nữ nhân của mình gây phiền phức, Lại tỷ và Tiểu Nhã thật ra không cần lo lắng, bản thân bọn họ đã là Thiên Giai thượng phẩm, nếu đánh nhau với Trang Tú Tú cũng không yếu hơn nàng, nhưng Mạc Lưu Tô thực lực không cao, khiến Đường Phong không khỏi lo lắng. Nếu Trang Tú Tú là cừu nhân của mình, Đường Phong đương nhiên có thể trực tiếp giết chết nhưng nàng lại không phải cừu nhân của hắn. Nhưng từ sau hôm đó, Trang Tú Tú mặc dù vẫn ẩn thân ở Thiên Tú và Khúc Đình Sơn, cũng không đi gây sự, chuyện này khiến Đường Phong có chút vui mừng. - Trang tiểu thư, rốt cuộc nàng muốn như thế nào? Đường Phong thật sự cảm thấy bất đắc dĩ, bản thân hắn thực sự không muốn thu nạp nàng cũng không muốn chọc vào nàng, nhưng nàng lại giống như tên lang băm, bám riết lấy hắn. - Bỏ các nàng, lấy ta! Trang Tú Tú lời ít mà ý nhiều. - Không thể. Đường Phong lập tức từ chối. - Hừ! Trang Tú Tú tức giận đến mức toàn thân run rẩy, chỉ về hướng Chu Tiểu Điệp đang đi xuống chân núi nói: - Nếu như ta không nhìn lầm, tiểu cô nương chính là người của một gia tộc nhỏ trong Linh Mạch Chi Địa, ngay cả nàng ngươi cũng nguyện ý mang theo bên mình, tận tâm tận lực chỉ đạo, tại sao ta không được?