Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

Chương 717 : Phiền toái của Chung gia




Tiểu cô nương hiếu kỳ không thôi: - Môn phái hoàn toàn do nữ tử tạo thành? Các nàng thật là lợi hại. Toàn bộ linh mạch chi địa, đại bộ phận thế lực đều lấy gia tộc làm đơn vị, cho dù có môn phái, cũng không phải môn phái toàn bộ nữ tử, tông môn giống như Thiên Tú, cho dù ở thế tục cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, dù sao rất nhiều chuyện nữ tử xử lý cũng không phải thuận tiện, ví dụ như quản lý thanh lâu sòng bạc, nữ tử nhúng tay vào không tiện. - Các tỷ tỷ kia có xinh đẹp không? Chu Tiểu Điệp bỗng nhiên trở thành một đứa trẻ hiếu kì. - A.... . . Rất đẹp. Đường Phong bất giác nhớ đến các nàng, trên mặt hiện ra nụ cười hạnh phúc, lần này có lẽ sẽ được gặp nhau rất nhanh. Chu Tiểu Điệp nhìn thấy nụ cười đó, mơ hồ có chút ghen tị. - Đi thôi, đi thêm nửa ngày nữa là tới Đường Gia Bảo rồi. Đường Phong đi nhanh về hướng Đường Gia Bảo, Chu Tiểu Điệp nhấc váy vội vàng đuổi theo. Thi đấu gia tộc đã qua hơn một tháng, nhưng tiến vào Đường Gia Bảo, mọi người bên trong thành trì vẫn tràn đầy hào khí vui sướng hớn hở, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang lừng. Đây là lần đầu tiên Đường gia đoạt được danh hiệu đệ nhất gia tộc trong lịch sử, vinh dự này khiến bất cứ đệ tử Đường Gia Bảo nào cũng cảm thấy tự hào và hưng phấn. Đường Phong đoạt được danh hiệu đệ tử gia tộc đệ nhất cá nhân càng được người của Đường Gia Bảo truyền đi như truyền thuyết. Đáng tiếc khi Đường Phong đi vào Đường Gia Bảo, cũng không có mấy người có thể nhận ra hắn. Dù sao thời gian hắn tiến vào linh mạch chi địa cũng không lâu, sau khi đến Đường Gia Bảo cũng một mực ru rú trong nhà, ngoại trừ đệ tử bổn gia của Đường gia đã từng gặp hắn, người ngoài cơ bản chưa từng gặp hắn. Nhưng khi mang theo Chu Tiểu Điệp đi lại trong Đường Gia Bảo vẫn có thể nghe thấy không ít người đang bàn luận chuyện thi đấu, nhất là sự xuất hiện mới mẻ của Đường Phong, đại chiến Bố Liên Chu, ngay cả Chu Tiểu Điệp nghe thấy cũng trợn mắt há hốc mồm. Cho tới bây giờ, tiểu cô nương mới biết được Đường Phong đã dành được danh hiệu cá nhân đệ nhất trong thi đấu gia tộc, trước đó nàng không hề nghe thấy một chút tin tức nào. Đi vào đại viện Đường gia, còn chưa vào cửa, hai thị vệ gác cửa nhìn thấy Đường Phong từ xa, một người mặt mũi tràn đầy hưng phấn xông đến ôm quyền bái lễ với Đường Phong, cung kính nói: - Thập thất thiếu gia đã trở về. Người còn lại trực tiếp xoay người xông vào trong đại viện, vừa chạy vừa cao giọng kêu lên: - Phong thiếu gia đã về, Phong thiếu gia đã về! Sau tiếng hô này, người trong đại viện lập tức kéo ra ùn ùn. Đường Phong kéo Chu Tiểu Điệp lại, kêu một tiếng đi mau, vội vàng triển khai thân pháp tháo chạy về hướng Thính Tuyền Cư. Đợi đến lúc trong một đống người trong đại viện chạy ra đã không còn thấy bóng dáng Đường Phong. Khó khăn lắm mới trốn được đống người này lao đến Thính Tuyền Cư, lúc này mới hơi cảm thấy an tâm. Nếu bị những đệ tử trong gia tộc kia vây quanh đoán chừng cả ngày Đường Phong cũng không thoát thân ra được. Ánh mắt Chu Tiểu Điệp nhìn Đường Phong lại thay đổi một chút hương vị, trong đôi mắt lóe lên sự sùng bái và tự hào vô hạn. Tiểu cô nương đang trong tuổi tác thích truy tìm anh hùng trẻ tuổi, vị anh hùng vốn xa vời vô cùng lúc này lại ở trước mắt mình, làm sao nàng không mê man cho được? Trong Thính Tuyền Cư, Diệp Dĩ Khô và Đường Đỉnh Thiên đang thân mật rúc vào nhau, cũng không biết hai vợ chồng bọn họ đang tâm sự cái gì, tình cảm dào dạt đến mức không phát giác có người xâm nhập Thính Tuyền Cư cư, đợi đến khi nhìn thấy Đường Phong và Chu Tiểu Điệp dắt tay nhau tiến vào, Diệp Dĩ Khô vội vàng thoát khỏi lồng ngực Đường Đỉnh Thiên, sắc mặt đỏ như quả táo. Đường Đỉnh Thiên cũng xấu hổ, nhưng dù gì cũng là một nam nhân, da mặt tương đối dày, chỉ vội ho một tiếng liền khôi phục như thường. - Phụ thân mẫu thân, hài nhi trở về rồi. Đường Phong vội ho một tiếng, trong lòng cũng cảm thấy thật sự có lỗi với cha mẹ mình. Nhưng quả thực cũng không còn cách nào, đằng sau có một đám người đuổi theo như vậy, hắn chỉ có thể trốn vào Thính Tuyền Cư. - Trở về là tốt rồi. Đường Đỉnh Thiên đứng dậy khẽ gật đầu với Đường Phong, lại đem ánh mắt chuyển tới người Chu Tiểu Điệp, ngạc nhiên nói: - Ồ, vẫn không quên mang theo một cô gái, Phong nhi năng lực của con tăng trưởng rồi! Hắn vừa dựng thẳng ngón cái với Đường Phong vừa ôn hoà nhìn Chu Tiểu Điệp nói: - Tiểu cô nương, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không? Ta thấy cô rất quen mặt? Chu Tiểu Điệp lén lút né tránh người sau lưng Đường Phong. Diệp Dĩ Khô nhéo vào eo Đường Đỉnh Thiên, trừng mắt liếc nhìn hắn, lúc này mới nói với Đường Phong nói: - Phong nhi con dẫn vị cô nương này vào nhà trước đi, hai đứa đi đường cũng mệt rồi. - Dạ. Đường Phong nhẹ gật đầu, dẫn Chu Tiểu Điệp như con gà con từ sau lưng ra, giới thiệu với nàng: - Đây là phụ mẫu ta, sợ cái gì? Chu Tiểu Điệp cười ngọt ngào với Diệp Dĩ Khô, rụt rè hành lễ nói: - Tiểu Điệp bái kiến bá phụ bá mẫu. - Ngoan lắm, tiến lại đây. Diệp Dĩ Khô liên tục ngoắc tay gọi Chu Tiểu Điệp, các trưởng bối đều ưa thích đứa trẻ hiểu chuyện, Diệp Dĩ Khô thấy dáng người Chu Tiểu Điệp cũng rất đẹp, lại hiểu lễ tiết, xem ra là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm sao không thích cho được! Bà ta còn tưởng rằng Đường Phong lại tìm cho mình một người vợ! Vào phòng, Diệp Dĩ Khô để Đường Phong dẫn Chu Tiểu Điệp ngồi xuống trước, còn mình vội vàng đi chuẩn bị nước tắm cho hai người, ở Thính Tuyền Cư không có người hầu và nha hoàn sai việc, mọi thứ đều được Diệp Dĩ Khô đích thân làm. Sau khi ngồi xuống, nói chuyện phiếm một hồi, Đường Đỉnh Thiên cuối cùng mới nhớ ra mình đã gặp Chu Tiểu Điệp ở đâu. Khi thi đấu gia tộc, hai huynh muội Chu Chính cứ ở một bên quan sát, Đường Đỉnh Thiên ít nhiều cũng có chút ấn tượng với nàng. Nhưng mặc dù vẻ mặt Đường Đỉnh Thiên rất ôn hoà, khi Chu Tiểu Điệp đối mặt với hắn vẫn cảm giác có một loại áp lực vô hình, thậm chí còn không dám thở mạnh. Dù sao hắn cũng là cao thủ Linh giai, Chu Tiểu Điệp xuất thân thấp hèn, bình thường loại nhân vật này căn bản không thể nào nhìn thấy, hiện tại ngồi đối diện nói chuyện đương nhiên là có chút áp lực. Cũng may có Đường Phong ở bên cạnh, Chu Tiểu Điệp cũng xem như có thêm một chút can đảm. Không bao lâu, nước tắm đã được chuẩn bị xong, sau khi Đường Phong và Chu Tiểu Điệp tắm rửa xong xuôi, Diệp Dĩ Khô đã dọn mấy món ăn ngon miệng trên bàn ăn. Mẫu thân làm đồ ăn, Đường Phong mặc dù không đói bụng cũng ăn rất ngon, thực lực Chu Tiểu Điệp không cao, những ngày bôn ba vừa qua ăn ngủ thất thường, bây giờ nhìn món gì cũng thấy ngon. Hai người vừa dùng cơm, Đường Đỉnh Thiên ở bên cạnh vừa nói chuyện với Đường Phong những chuyện đã xảy ra gần đây. Từ sau khi rời khỏi Bố gia trang, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô liền dẫn bọn người Đường Tuấn, hộ tống mấy trăm khối linh thạch quay về Đường Gia Bảo, giữa lúc đó, hai vị gia chủ Đường gia là Đường Ngạo và Đường Duệ cũng dẫn theo trăm Thiên Giai cao thủ từ gia tộc chạy đến, hiệp đồng hộ tống. Bốn vị Linh Giai, hai thanh thần binh, trên trăm vị Thiên Giai cao thủ, dùng đội hình như vậy cơ bản có thể bảo đảm linh thạch không thể bị mất. Mọi người vốn cũng không muốn giữa đường gặp phải chuyện gì, mặc dù giữa các đại gia tộc trong linh mạch chi địa vẫn có chút đụng chạm, nhưng tổng thể mà nói vẫn tương đối hòa hợp. Nhưng khi cách Đường Gia Bảo còn một nghìn dặm, Chung gia dưới sự dẫn dắt của Chung Bố Sở, điên cuồng triển khai công kích về hướng đội ngũ hộ tống Đường gia . Chín đại Linh giai cao thủ lại một lần nữa sống mái với nhau, mấy trăm Thiên Giai cũng lao vào chiến đấu. Chung gia vốn có sáu vị cao thủ Linh Giai, nhưng sau khi Chung Sơn ở cấm địa Chung Linh Cốc bị Đường Phong đánh chết, chỉ còn lại năm vị. Trận chiến này hai bên đều có tử thương, cao thủ Linh Giai Đường gia mặc dù ít hơn đối phương một người, nhưng dựa vào uy lực của hai thanh thần binh, cũng đánh đuổi được Chung gia quay về, cuối cùng bảo vệ linh thạch không việc gì, hơn nửa tháng trước đã đưa đến chỗ ở của Đường gia. Chuyện này có ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, chẳng những Đường gia phẫn nộ, mà ngay cả hai nhà Bố Trang cũng tức giận không thôi. Dù sao thi đấu gia tộc đã tiến hành rất nhiều năm, sau mỗi lần thi đấu gia tộc, gia tộc đạt được thứ tự đều có thể được phân phối linh thạch, nếu có người thừa cơ hội này nửa đường chặn cướp sẽ rất dễ dàng dẫn phát đến hỗn chiến giữa các gia tộc trong linh mạch chi địa. Bất kể là vì bản thân, hay là vì toàn bộ linh mạch chi địa, trên cơ bản tất cả gia tộc đều có một quy củ bất thành văn, sau khi thi đấu không cho phép động thủ với gia tộc chiến thắng, ít nhất, không thể động thủ nhằm vào những linh thạch kia. Cách làm của Chung gia hiển nhiên đã va chạm vào đường giới hạn của gia tộc trong toàn bộ linh mạch chi địa. Nếu sau mỗi lần thi đấu đều xảy ra chuyện như vậy, linh mạch chi địa chẳng phải sẽ lộn xộn hay sao? Hai nhà Đường Chung xác thực có ân oán, hơn nữa là ân oán không chết không hết, gia tộc khác cũng lười dính vào, càng không có tinh lực để quản, nói không dễ nghe, hai nhà Đường Chung mặc dù liều mạng lưỡng bại câu thương, gia tộc khác cũng chỉ sẽ tọa sơn quan hổ đấu, không có chút nào đau lòng. Nhưng lần này Chung gia lựa chọn cơ hội xuất thủ là hoàn toàn sai lầm. Nhằm vào sự kiện ác liệt lần này, Bố Trường Hải và Trang Chính Dương định liên hợp tất cả gia tộc có thực lực ở linh mạch chi địa, chuẩn bị nghiên cứu thảo luận nên xử lý Chung gia như thế nào. Tóm lại một câu, Chung gia lần này gặp đại phiền toái rồi. Mặc dù nói như vậy, nhưng Đường Phong vẫn cảm thấy có chút không đã ghiền, dù sao đồ vật của nhà mình bị người khác nhòm ngó. Đệ tử của mình bị giết, bản thân nên đích thân động thủ báo thù mới có thể giải hết cơn giận trong lòng. Nhưng tình huống hiện tại, Đường gia cũng không thể một mình hành động. - Ăn đi. Khi Đường Phong và Đường Đỉnh Thiên nói chuyện, Diệp Dĩ Khô và Chu Tiểu Điệp chỉ lẳng lặng lắng nghe, Diệp Dĩ Khô thấy tiểu cô nương câu nệ vô cùng, không nhịn được gắp cho nàng một chút đồ ăn, Chu Tiểu Điệp yên lặng gật đầu, buồn bực ăn cơm. - Đúng rồi, còn có một việc con quên nói cho hai người biết. Đường Phong đột nhiên mở miệng nói. - Chuyện gì? Đường Đỉnh Thiên quay đầu nhìn hắn. - Âu Dương Vũ đến linh mạch chi địa rồi. Trước đây Đường Phong vẫn muốn nói chuyện này nhưng một mặt sợ cha mẹ lo lắng, một mặt bận chuẩn bị thi đấu nên quên mất. - Con gặp hắn rồi sao? Diệp Dĩ Khô khẩn trương hỏi thăm. - Vâng, một tháng trước khi thi đấu, khi con rời khỏi Đường Gia Bảo, hắn đã đến đây. Đường Phong kể lại chuyện đụng độ Âu Dương Vũ cho cha mẹ, nhưng chuyện ngã xuống sườn dốc Vân Hải, Đường Phong lại không đề cập đến. - Theo như hắn nói, nơi ở của hắn thế lực tu luyện tài nguyên thiếu thốn, vốn muốn chủ định nhắm vào linh mạch chi địa, bản thân hắn tới đây chẳng qua cũng là tiên phong, thăm dò tình huống ở đây như thế nào. Đường Phong rủ rỉ nói, thoáng chốc Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô cũng nhíu mày. - Sau đó thì sao? Đường Đỉnh Thiên hỏi. - Sau đó con thoát khỏi hắn, cũng không biết hiện giờ hắn đang ở đâu. Đường Phong nói tiếp: - Nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, con cảm thấy vẫn phải nói với hai người một tiếng. Diệp Dĩ Khô trầm giọng nói: - Xem ra, Huyết Vụ Thành chuẩn bị xuống tay với linh mạch chi địa rồi. Nếu quả thật bọn chúng nhắm vào nơi này…. Với số lượng cao thủ của Huyết Vụ Thành, muốn cưỡng chiếm linh mạch chi địa, đại khái cũng không phải việc gì khó, chỉ cần trả một cái giá lớn là được. Dù sao Huyết Vụ Thành là một thế lực, nhưng ở đây lại là linh mạch chi địa do vô số gia tộc tạo thành, căn bản không một lòng với nhau, nếu đến lúc đó không cách nào đoàn kết, tất yếu sẽ bị người ta đuổi đi. - Việc này cần thông báo cho hai vị gia chủ một tiếng, gia tộc khác cũng có quyền được biết việc này. Đường Đỉnh Thiên trầm tư nói. Bất kể cao thủ Huyết Vụ Thành có tới nơi hoang dã này hay không, cũng phải chuẩn bị đối đầu trước. - Thực lực của Huyết Vụ Thành rất mạnh sao? Đường Phong khó hiểu hỏi thăm, trước đó rất lâu khi lần đầu tiên đụng phải Âu Dương Vũ, Đường Phong từng nghe đến cái tên Huyết Vụ Thành, nhưng tới bây giờ vẫn chưa hiểu rõ lắm thế lực này. Đường Đỉnh Thiên nghe vậy thổn thức một tiếng: - Rất mạnh, mạnh đến nỗi con không cách nào tưởng tượng, ở đó có ít nhất trăm vị cao thủ Linh giai, tục truyền nói, thành chủ chính là Linh giai thượng phẩm! Đường Phong không khỏi hít một hơi khí lạnh. Cộng tất cả cao thủ Linh Giai của gia tộc ở linh mạch chi địa này, không biết có lên tới con số mấy chục người hay không, hơn nữa hai người thực lực mạnh nhất, Bố Trường Hải và Trang Chính Dương cũng chỉ là Linh Giai trung phẩm mà thôi. Trên Linh Giai, tiến thêm một bước khó hơn lên trời, có thể nói sức chiến đấu của một Linh Giai trung phẩm ít nhất cũng bằng bảy tám Linh giai hạ phẩm cộng lại. Về phần Linh giai thượng phẩm, thực lực căn bản không cách nào đánh giá, trong nháy mắt có thể dời sông lấp biển, biển cả biến ruộng dâu, thủ đoạn của bọn họ căn bản đã vượt quá cực hạn tưởng tượng. - Huyết Vụ Thành làm việc rất tà dị, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào, người tụ tập bên trong phần lớn đều vô cùng độc ác, làm việc toàn dựa vào yêu thích của bản thân. Việc này không thể không phòng!