Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

Chương 67 : Luận bàn




Dương Ngọc Nhi cười lạnh nói: - Cho dù các ngươi vô tình đi tới đó, nhưng lúc nhìn thấy tên lâu thì nên nhanh chóng rời đi mới phải. Nếu không phải ta kịp lúc phát hiện thì các ngươi đã đi vào luôn rồi đúng không? - không có bằng chứng, các ngươi dựa vào cái gì để nói vậy? Linh Nhi cãi bướng: - Chẳng lẽ Thiên Tú đệ tử chỉ biết ỷ đông hiếp ít sao? Các ngươi rút kiếm bao vây bọn ta làm gì? Muốn giết bọn ta sao? Có gan thì làm thử xem, không có gan này thì cút mau! Dương Ngọc Nhi giận đến run người nhưng lại không thể làm gì. Nhóm đệ tử Thiên Tú nếu thật sự xông lên thì có thể xử lý cả năm người bên Cự Kiếm Môn, nhưng làm vậy e rằng sẽ sinh ra họa lớn, hơn nữa đệ tử Thiên Tú nào có ai đã từng giết người chứ? - Ai yêu, đừng có nhìn ta như vậy, ta sợ lắm. Linh Nhi làm bộ làm tịch nhìn Dương Ngọc Nhi nói : - Nếu ngươi có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu với ta, không có bản lĩnh thì cút về trùm chăn mà khóc nhè đi, tỷ tỷ ta sẽ không trách ngươi đâu. Dương Ngọc Nhi siết chặt song thủ, đang muốn mở miệng nói, Mạc Lưu Tô đã khoát tay nói: - Chuyện này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Chúng ta đứng đây khua môi múa mép cũng vô dụng, không bằng báo cho tông chủ và thiếu chủ của các ngươi biết, để bọn họ tự quyết định. - Tốt! Linh Nhi chỉ mong có thế. Mấy đệ tử Thiên Tú liền đem năm đệ tử Cự Kiếm Môn đến Nguyện Hiên Đài, có vài người chạy đi bẩm báo nguyên nhân lúc đầu của chuyện này cho Bạch Tố Y và thông báo cho Biên Nam Phong biết. không lâu sau, Thiên Tú tông chủ và tứ đại trưởng lão đã tới, Biên Nam Phong cũng nối gót tới sau. Lúc Bạch Tố Y nghe mấy đệ tử bẩm báo thì cũng có chút tức giận, hai bản thiết kế của Đường Phong cống hiến là cơ mật hàng đầu của Thiên Tú, có thể trong thời gian ngắn gia tăng thực lực đáng kể cho Thiên Tú đệ tử, nếu như bị người của Cự Kiếm Môn biết được thì hậu quả khó lường. Bất quá khi nghe được bọn người kia chưa vào được ngưng Thúy Lâu thì nàng liền yên tâm hơn một chút. Chuyện này đúng như Mạc Lưu Tô đã nói, muốn lớn thì lớn muốn nhỏ thì nhỏ, hoàn toàn dựa vào thái độ của Thiên Tú cao tầng, Thiên Tú thật ra cũng không mất thứ gì, chỉ cần không truy cứu thì chuyện liền dừng ở đây. Nhưng thái độ của đệ tử Cự Kiếm Môn quả thật quá kiêu căng ngạo mạn, cư nhiên dám có thái độ xấc láo chống đối trung tâm đệ tử của Thiên Tú, nếu không dạy dỗ một phen thì cục tức này quả thực khó nuốt trôi. Vô luận là Bạch Tố Y hay Biên Nam Phong cũng đều đã biết rõ sự tình, cho nên lúc vừa chạm trán, Bạch Tố Y đã vứt vấn đề cho Biên Nam Phong: - Thiếu môn chủ thấy nên xử lý việc này như thế nào? Biên Nam Phong suy nghĩ một hồi liền mỉm cười nói: - Mấy sư muội của ta tuổi vẫn còn nhỏ nên quá ham chơi, tính tình cũng không được tốt, nghe nói Thiên Tú cảnh đẹp hiếm có, mấy hôm nay liền say mê du ngoạn quên cả trời đất, hôm nay là không cẩn thận nên đắc tội cùng vài vị đệ tử của quý môn, mong Bạch Tố Y rộng lượng bỏ qua. Bạch Tố Y nghe xong liền cười khổ một tiếng, tên Biên Nam Phong này chẳng đánh động gì tới chuyện cấm địa của ngưng Thúy Lâu mà chỉ chăm chăm nói tốt cho sư muội của hắn. - Các sư muội tuổi vẫn còn nhỏ, tuổi trẻ vô tri, cũng giống như vài vị đệ tử của quý môn, tuy rằng đều là nữ hài nhưng vẫn là người tu luyện, một khi không hợp nhau thì lời nói sẽ khó nghe một chút. Biên Nam Phong vòng vo một hồi liền gộp chung đệ tử Thiên Tú vào với đệ tử Cự Kiếm Môn, cũng không rõ là hắn ám chỉ đệ tử Thiên Tú nói năng khó nghe hay là Cự Kiếm Môn đệ tử nói năng khó nghe. - Ha ha, vừa rồi Linh Nhi sư muội nói đệ tử Thiên Tú chỉ biết cậy đông hiếp ít, một khi đã đều là người tu luyện, ta xem không bằng thế này, nhân dịp này để một đệ tử trẻ tuổi của hai bên cùng nhau luận bàn một chút có được không? hơn nữa, đệ tử Cự Kiếm Môn chúng ta thân là khách môn, xung đột với chủ nhân thì thật không nên, ta có thể xuất ra một thanh Thiên binh vũ khí xem như phần thưởng cho đệ tử thắng cuộc. nguyên bản Bạch Tố Y nghe thấy Biên Nam Phong nói đỡ cho sư muội của mình thì có chút không vui, nhưng vừa nghe đến một thanh Thiên binh vũ khí thì thần sắc cũng không khỏi biến đổi: - Thiếu môn chủ thật sảng khoái! Lợi khí đứng đầu thiên hạ chia làm ba cấp, thấp nhất là Cương binh, thứ hai là Thiên binh, cao nhất chính là Thần binh! Thần binh chỉ có mười thanh, có thể gặp nhưng không thể cầu. số lượng của Thiên binh cũng rất ít, trân quý vô cùng. Cả Thiên Tú cũng chỉ có một thanh vũ khí cấp bậc Thiên binh mà thôi, chính là bảo kiếm tùy thân của Lâm Nhược Diên. bởi vì Thần binh quá khó với, nên đối với những người tu luyện mà nói thì Thiên binh chính là vũ khí mà họ tha thiết mơ ước. Mặc dù là Thiên giai cao thủ thì cũng thế. Đương nhiên, thứ này cũng có điều kiện tiên quyết của nó. Đó chính là loại vũ khí này phải phù hợp với thói quen và sở thích của người tu luyện mới được. Nếu không thì một cao thủ thiện dùng kiếm tìm được một thanh Thiên binh trường thương thì cũng vô dụng. Bất quá đối với mấy đệ tử Thiên Tú mà nói, mặc kệ Thiên binh Biên Nam Phong xuất ra là thứ gì cũng đủ để các nàng mơ ước không thôi. Cho dù mình không dùng được cũng không sao, cứ lưu lại đó, chờ sau này tìm cơ hội thích hợp đổi với người khác. Thiên binh đổi Thiên binh, hoặc là đổi lấy linh đan trân quý nào đó cũng không tệ. Thành ý của Biên Nam Phong lần này không nhỏ tí nào. Bất quá một khi hắn đã dám đánh cược như thế chắc là đã nắm chắc cơ hội nên mới dám làm. Thực lực của Cự Kiếm Môn dù lớn mạnh hơn nữa cũng không dại gì tặng không Thiên binh như thế cho kẻ khác. Vì vậy, nếu Bạch Tố Y vẫn muốn truy cứu chuyện hôm nay thì có vẻ quá nhỏ mọn. - Không biết thiếu môn chủ muốn luận bàn thế nào? Bạch Tố Y hỏi. - Rất đơn giản, Thiên Tú và Cự Kiếm Môn đều cử ra một đệ tử trẻ tuổi của mình một chọi một, ai có thể trụ tới cuối cùng thì phần thắng thuộc về người đó! Biên Nam Phong không quy định số người, bởi vì hắn biết Thiên Tú sẽ không phái ra quá nhiều người đến thay phiên nhau đánh, bọn họ vẫn phải giữ gìn thể diện của mình. Nói cách khác, Cự Kiếm Môn có năm đệ tử, Thiên Tú bên này cũng chỉ có thể cử ra năm người ứng chiến! - Tốt lắm, vậy thì cứ nghe theo lời thiếu môn chủ, một đệ tử trẻ tuổi đơn đả độc đấu! Bạch Tố Y đáp, tuy đã đồng ý với đối phương, nhưng Bạch Tố Y biết Thiên Tú bên này muốn thắng thật sự quá khó khăn. Trong tam đại đệ tử của Thiên Tú hiện tại chỉ có mười một trung tâm đệ tử, trong đó chỉ có một mình Mạc Lưu Tô đạt chuẩn Hoàng giai. những nội tông đệ tử khác tuy cũng có vài người thực lực cao hơn Mạc Lưu Tô, nhưng cũng có hạn mà thôi. Mà năm đệ tử của Cự Kiếm Môn lần này tới đều ngoài tiêu chuẩn Hoàng giai, có một người lợi hại nhất đã có thực lực Hoàng giai thượng phẩm. Cho dù biết cơ hội thắng rất thấp, nhưng đối mặt với sự hấp dẫn của một thanh Thiên binh, nếu không để môn hạ đệ tử tranh thủ một chút thì rất đáng tiếc. Vạn nhất thắng được thì có thể lấy được một thanh Thiên binh rồi! - Bạch tông chủ đúng là người thoải mái lời nói cũng rất sảng khoái! Biên Nam Phong cười lớn, đưa tay tới bên hông lấy ra một thanh chủy thủ, Biên Nam Phong vung tay phóng thanh chủy thủ, thanh chủy thủ liền cắm lên đỉnh một cây cột đá cao hơn ba trượng bên cạnh Nguyện Hiên Đài.