Trầm ngâm chốc lát, Đường Phong nói: - Nếu ngươi cần thì tặng ngươi đi! - A? Mỹ phụ sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc. Hiển nhiên nàng không nghĩ tới Đường Phong sẽ nói như vậy, trong cuộc tỷ thí, mảnh tàng bảo đồ đại biểu cho thành tích, ngoại trừ huynh đệ tỷ muội trong gia tộc mình sẽ tặng cho nhau ra, nào có đạo lý một người xa lạ tặng cho người khác? Cái gọi là vô sự hiến ân cần, không gian cũng là đạo! Nhất là khi một nam nhân muốn tặng đồ cho một nữ nhân, tám chín phần mười là có ý đồ. Nhận thấy được vẻ cảnh giác trên mặt mỹ phụ, Đường Phong khẽ cười nói: - Mấy thứ này ở trong tay ta cũng là vô dụng, giữ lại thì lãng phí, còn không bằng tặng cho người hữu dụng. Vừa nói, vừa đứng lên đưa mấy mảnh nhỏ tới trước mặt mỹ phụ, bản thân thì nhặt y phục khoác lên người, chẳng quan tâm đối phương phản ứng ra sao, xoay người rời đi. Nguyên bản mỹ phụ đoan trang trong lòng đầy cảnh giác nhìn theo Đường Phong, lại không nghĩ rằng hắn dĩ nhiên thực sự cứ vậy đặt mảnh nhỏ trước mặt mình, sau đó liền rời đi không thèm ngoảnh lại, chờ một hồi thật lâu, lúc này mỹ phụ mới thu hồi ánh mắt, kinh ngạc nhìn mấy mảnh nhỏ đặt trước mặt, chần chờ chốc lát rồi vươn tay nhặt lên. Có được mấy mảnh tàng bảo đồ mà bản thân đang cần như vậy, trong lòng mỹ phụ kích động vạn phần, thế nhưng nàng không thể nào hiểu nổi vì sao người trẻ tuổi kia lại đưa chúng cho mình, hơn nữa còn không nhận bất kỳ thù lao nào. Bản thân cùng hắn chưa từng gặp mặt, cũng không hề có giao tình, dù cho trên tay hắn có nhiều mảnh nhỏ hơn đi chăng nữa, cũng đâu cần phải hào phóng đến mức này chứ? Đường Phong không có nhiều suy nghĩ cho lắm, chẳng qua tối nay đã kiếm trác được quá nhiều, coi như là kết thiện duyên đi. Mỹ phụ đó có thể đi tới bước này, thực lực hẳn là sẽ không quá thấp, nói không chừng trong tỷ thí kế tiếp còn có thể gặp phải nàng, có việc ngày hôm nay, đến lúc đó cùng nàng chạm mặt, phỏng chừng nàng cũng không biết xấu hổ đến mức xuất thủ toàn lực đối với mình. Đường Phong ngược lại cũng không sợ nàng, chỉ là cùng liều mạng với một cao thủ Thiên giai thượng phẩm không phải là việc gì hay ho, đặc biệt đối phương còn là nữ nhân. Xử lý xong toàn bộ mảnh nhỏ vô dụng kia đi, hiện tại những thứ trên người Đường Phong toàn bộ đều có giá trị cao, tròn chín tấm tàng bảo đồ hoàn chỉnh, cộng thêm khoảng bảy mươi khối yêu bài và hai đồng tiền, con số này quả thật có phần kinh khủng. Đêm khuya, trong cốc vẫn một mảnh náo nhiệt như cũ, Đường Phong tính ở lại trong cốc nghỉ ngơi một đêm, đến khi bình minh sẽ dựa theo lộ tuyến ghi trên tàng bảo đồ tìm kiếm những đồng tiền. Chỉ cần tìm được toàn bộ số đồng tiền trên chín tấm tàng bảo đồ, bản thân có thể ly khai Vân Liên Sơn, kết thúc phần tỷ thí đầu tiên. Ở trong cốc nghỉ ngơi căn bản không cần lo sẽ bị người khác đánh lén, vừa rồi khi bầy quán hỗn loạn như vậy còn không có người nào gây sự, càng không phải nói tới bây giờ. Đường Phong tìm địa phương yên lặng khoanh chân ngồi xuống, nghỉ ngơi dưỡng sức. Sau một lát, Đường Phong lại đột nhiên mở mắt, khóe miệng hiện ra vẻ cười nhạt. Hắn phát hiện mình đã bị rất nhiều người nhìn chòng chọc, cảm giác của những người đó như có như không lan qua thân thể của mình, thậm chí còn có kẻ điều tra cảnh giới của bản thân một cách lộ liễu. Loại tình huống này đã sớm nằm trong dự liệu của Đường Phong, dù sao vừa rồi mình lấy ra nhiều mảnh nhỏ như vậy, đổi được rất nhiều yêu bài, bản thân lại chỉ là một Thiên giai hạ phẩm, trong mắt những người này không khác gì một con cá nướng vàng óng thơm phức, bọn họ chỉ cần xông lên là có thể nuốt trọn. Ở trong cốc bọn họ xác thực không dám động thủ, thế nhưng Đường Phong tin rằng, bản thân chỉ cần vừa ra khỏi cốc, sẽ lọt vào sự chặn giết của vô số người. Trong số những người nhìn chằm chằm Đường Phong, mấy người Thiên giai của Chung gia là không kiêng nể nhất. Vài người bọn họ đã đứng cách Đường Phong chưa tới ba mươi trượng, ánh mắt sáng quắc nhìn chòng chọc vào Đường Phong, mí mắt cũng không chớp lần nào, trên mặt còn lộ ra vẻ tươi cười tràn ngập đắc ý và uy hiếp, ý tứ dường như muốn nói: - Tiểu tử ngươi dám ra khỏi cốc nhất định sẽ chết! Đường Phong không khỏi bĩu môi, nếu như hắn đã sớm dự liệu được tất cả chuyện này còn dám lấy ra nhiều mảnh nhỏ như vậy, tất nhiên không hề sợ hãi. Những người này quả thực khá đông, thế nhưng nhân tâm lại bất đồng, bản thân chỉ cần tìm đúng cơ hội chạy ra ngoài cốc, tiến vào Vân Liên Sơn là hoàn toàn có thể thoát khỏi sự truy đuổi của họ. Đường Phong hiện tại đang chờ, đến khi một số người mất đi sự kiên nhẫn thả lỏng cảnh giác, chính là lúc thoát thân của hắn. Thời gian chậm rãi trôi qua, vài Thiên giai của Chung gia vẫn âm trầm nhìn chằm chằm Đường Phong như cũ, không hề có ý buông tha chút nào. Ngược lại tuyệt đại đa số mọi người đã nhận ra được suy nghĩ của những người khác, biết rằng vũng nước đục lần này không dễ nhúng tay vào, nói không chừng còn có thể lôi cả mình xuống nước, liền buông tha ý nghĩ ban đầu. Nửa đêm, gió núi gào thét, náo nhiệt trong cốc dần dần bị sự yên lặng thay thế, những Thiên giai cao thủ này chinh chiến đã nhiều ngày, lao tâm lao lực, cũng cần phải nghỉ ngơi. Đang trong lúc đả tọa mi mắt Đường Phong chậm rãi mở ra, nhìn xuyên thấu qua màn ánh sáng hôn ám, phát hiện cách mình ngoài ba mươi trượng, vài đệ tử Chung gia cũng chỉ còn một người mở mắt, những người còn lại cũng đều nhắm mắt đả tọa. Mà một người kia cũng đã vô cùng buồn chán, ngồi dưới đất chống cằm, không biết đang trầm tư suy nghĩ điều gì. Đúng lúc rồi. Đường Phong hít sâu một hơi, thu liễm dao động cương khí toàn thân lại, hầu như hòa hợp thành một thể cùng với cảnh vật chung quanh, nếu như không dùng mắt thường để nhìn, chỉ bằng vào cảm tri căn bản không thể nhận thấy được sự tồn tại của hắn. Lặng lẽ đứng dậy, Đường Phong theo bóng tối cấp tốc chạy ra ngoài cốc khẩu. Đang trong lúc bôn tẩu, đột nhiên một cỗ khí tức tràn ngập mùi vị máu tanh cùng sát lục từ xa kéo tới, cỗ khí tức này dường như là một con mãnh thú bị nhốt đã lâu vừa thoát khỏi lồng, mang theo dã tính vô cùng phẫn hận và điên cuồng, kiệt ngạo bất tuân đến cực điểm, phô thiên cái địa lan tràn toàn bộ sơn cốc. Đường Phong đang chạy về phía trước chợt dừng cước bộ, khẽ nhíu mày. Thiên giai trong cốc đều là cao thủ trong cao thủ, sự nhận biết đối với nguy hiểm nhạy bén hơn người thường rất nhiều, cỗ khí tức hoang dã tanh máu tràn ngập trong nháy mắt liền kinh động tất cả mọi người. Hầu như mỗi người đều mở trừng mắt, từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt khóa chặt vào vị trí cửa cốc, đại đa số đều không biết rõ cỗ khí tức này rốt cuộc là do người phương nào phát ra mà lại có thể hung tàn đến vậy, chỉ có một số ít người sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch như lâm đại địch. Đường Phong cách đó không xa nhìn thấy đệ tử Bố gia đòi hắn đưa một mảnh tàng bảo đồ khi vào cốc, bây giờ trên trán hắn túa mồ hôi lạnh, nét mặt một mảnh xám xịt, thân thể cũng nhịn không được lạnh run lên. Đường Phong quay đầu liếc hắn một cái, chỉ thấy người này nghiến răng đau khổ mắng: - Chết tiệt, sao hắn lại đến chứ? Có thể dọa một Thiên giai thượng phẩm thành ra như vậy, cũng thấy được người tới thực lực như thế nào. Đường Phong vốn đang không rõ, nhưng bỗng nhiên hắn chợt nhớ tới một người. Ngày đó tập thể đệ tử các đại gia tộc tụ tập, nam tử tóc dài tà dị đi theo đằng sau Bố Trường Hải! Lúc đó khí tức máu tanh phát ra trên người nam nhân kia, cùng với hiện tại cảm thụ được rất tương tự, chỉ bất quá hiện tại khí tức đó càng hung lệ hơn rất nhiều. Bố Liên Chu! Đệ tử xuất sắc nhất Bố gia! Nghe đồn hắn là một kẻ cực kỳ hung tàn cực kỳ nguy hiểm. Người này cùng Trang Tú Tú là hai người trẻ tuổi xuất sắc nhất Linh Mạch Chi Địa những năm gần đây. Thế nhưng so sánh ra mà nói, trình độ nguy hiểm của Bố Liên Chu so với Trang Tú Tú còn cao hơn vài bậc. Tuy rằng Trang Tú Tú có thiên tư hơn người, thực lực xuất chúng, ngạo thị quần anh, thế nhưng nói sao chăng nữa nàng cũng là nữ nhân, ngạo mạn thì ngạo mạn, nhưng Bố Liên Chu lại khác, kẻ này coi mạng người như cỏ rác, tu luyện công pháp khiến hắn cực kỳ khát máu, thủ đoạn hung tàn không gì sánh được, phàm là kẻ nào trêu chọc đến hắn, tất cả đều chết không toàn thây. Hơn nữa người này sát nhân chẳng thèm quan tâm thân phận đối thủ, mặc dù đều là đệ tử Bố gia, chỉ cần hắn nhìn không thuận mắt, xuất thủ là giết. Toàn bộ Bố gia, chỉ có gia chủ Bố Trường Hải là có thể uy hiếp đến hắn mà thôi, người khác căn bản không được hắn để trong mắt, càng không nói người của những gia tộc khác. Hiện tại trong cốc vô cùng hòa bình, dưới sự dẫn dắt của tên đệ tử Bố gia này, mọi người ở cùng nhau cũng cố gắng hòa hợp, bỏ qua tâm sát lục cùng tranh đấu, mặc dù ngẫu nhiên cũng có xích mích thì đều ra khỏi cốc để giải quyết. Thế nhưng hiện tại Bố Liên Chu vừa tới, cả sơn cốc e rằng sẽ trở nên hỗn loạn. - Bố Liên Chu đến! Không biết là ai đột nhiên cao giọng hô một tiếng, đoàn người trong cốc nhất thời như đám kiến trong chảo nóng, trở nên hỗn loạn. Nơi cốc khẩu, một bóng ma âm trầm, thân hình cao to, mái tóc dài che kín mặt chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, xuyên thấu qua mái tóc dài kia, trong đêm đen hai tròng mắt đỏ rực như quỷ tản ra quang mang yêu dị, nhiếp hồn đoạt phách, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào. Bố Liên Chu cứ như vậy từng bước một tiến vào trong cốc, tốc độ không nhanh không chậm, thế nhưng mỗi một bước của hắn, mọi người đều có thể cảm nhận được hô hấp của mình nặng thêm một phần, một loại áp lực vô hình đè nặng trong lòng, nặng đến mức khiến người ta không thể đứng thẳng thắt lưng lên được. Hơn nữa, theo bước tiến của hắn, mùi máu tươi trong không khí lại càng trở nên nồng nặc. Sơn cốc này có hình hồ lô, cốc khẩu hẹp, bên trong rộng. Bố Liên Chu đi tới như thế, cũng tương đương với việc chặn toàn bộ lối ra. Bảy tám chục Thiên giai cao thủ trong cốc đều vạn phần cảnh giác theo dõi hắn, cẩn thận dè dặt từng li từng tí, cương khí toàn thân âm thầm đề khởi. Ngược lại Bố Liên Chu một mình một người đối mặt với quần hùng, sắc mặt không chút thay đổi, có hào khí một người giữ ải vạn người khó qua, từng bước tiến vào bên trong, khóe miệng luôn treo nụ cười nhàn nhạt. Thân hình Đường Phong lặng yên không tiếng động lui nhanh về phía sau hơn mười trượng, vừa rồi hắn từ trong sơn cốc chạy ra, cho nên khi Bố Liên Chu tiến vào thì hắn đứng gần tên này nhất. Luồng khí tức cuồng bạo dã tính như muốn bùng nổ, phảng phất như không thể khống chế trên người Bố Liên Chu khiến cho Đường Phong cảm giác được mình vẫn còn thua kém hắn một chút. Tuy rằng đệ tử Bố gia kia túa ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kiên trì đứng yên tại chỗ như cũ không nhúc nhích. Cũng không có biện pháp, ở bên trong sơn cốc hắn cũng coi như là đầu lĩnh do mọi người tiến cử ra, mỗi một người tiến vào đều đã trao cho hắn một mảnh tàng bảo đồ, nếu lúc này hắn biểu hiện quá mức nhu nhược thì thực không dễ ăn nói chút nào, huống chi, bất kể là hắn hay Bố Liên Chu thì cũng đều là đệ tử Bố gia, có thể bắt lời với Bố Liên Chu chỉ sợ cũng chỉ có mình hắn mà thôi. - Liên Chu, ngươi tới nơi này làm gì? Đệ tử Bố gia này cố gắng giữ vững tinh thần, mở miệng hỏi. Bố Liên Chu ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc hắn một cái, đôi mắt màu đỏ tươi dưới mái tóc dài tựa như một con ác lang đang kiếm ăn, nhìn lướt qua từng người từng người trong cốc, mỗi một người bị hắn nhìn qua thì toàn thân lông tóc dựng đứng, cột sống lạnh toát như rơi vào hầm băng. - Cạch cạch cạch... Gió nhẹ thổi qua, liên tiếp những âm thanh trầm muộn truyền đến, nhìn theo phương hướng âm thanh phát ra, mọi người không khỏi hít sâu một hơi. Thanh âm này rõ ràng truyền đến từ bên hông Bố Liên Chu, mà bên hông hắn quấn chi chít vô số yêu bài, trên những yêu bài này vẫn còn tràn ngập mùi máu tươi, phảng phất giống như vớt ra từ trong bể máu. Không thể nào đếm kỹ được, nhưng đống yêu bài đó ít ra cũng phải vài chục khối. Dưới những con gió nhẹ phất qua, đống yêu bài loang lổ vết máu này va chạm vào nhau, phát ra âm thanh trầm muộn, như một khúc câu hồn, kinh tâm đoạt phách. Âm thanh xôn xao bắt đầu rộ lên, mặc dù những người ở đây ít nhiều cũng đã từng giết chết đối thủ của mình, cướp đoạt lấy yêu bài. Thế nhưng không một ai có được chiến tích như Bố Liên Chu cả. Mỗi một khối yêu bài đều tương ứng với một tính mệnh, hôm nay bên hông hắn có vài chục khối yêu bài, chẳng khác nào khẳng định trong những ngày qua hắn đã giết chết vài chục người. Trong những người này, rất có khả năng sẽ có huynh đệ tỷ muội của bản thân! Nhất thời, không ít người đang nhìn Bố Liên Chu thần sắc chợt biến đổi, từ kinh khủng chuyển sang phẫn nộ. - Liên Chu! Đệ tử Bố gia kia thấy Bố Liên Chu không đáp lời, ngược lại cứ đi thẳng về phía mình, không khỏi đề cao giọng thêm vài phần hô lớn một câu, tay trái kín đáo đặt lên thanh kiếm đang đeo bên hông của mình. - Không muốn chết... Thì cút đi!