Có nhà nghĩa là có người ở, trước khi biết rõ chủ nhân căn nhà này là ai, Đường Phong không thể không cẩn thận. Chỉ là hắn và Trang Tú Tú đều không nghĩ ra, dưới Vân Hải Chi nhai tại sao lại có người sinh sống? Lén bảo Trang Tú Tú đề phòng, Đường Phong nhẹ nhàng đi tới gần căn nhà. thả ra cảm giác về phía căn nhà, phát hiện trong không có sự sống. - Ta đi lên trước, cô chờ ở đây. Đường Phong nhẹ giọng nói với Trang Tú Tú, liền nắm lấy sợi dây thừng mà ở trên căn nhà thả xuống, dùng sức, toàn thân bay lên trên. Sợi dây thừng này hẳn là do chủ nhân căn nhà cố ư làm ra để thuận tiện lên xuống, bây giờ làm cho Đường Phong dễ dàng đi lên. Khẽ mở ra cửa phòng đang khép hờ, một đám bụi bặm tạt vào mặt, làm cho Đường Phong không kìm được ho vài tiếng, quay lại nói với Trang Tú Tú: - Lên đây đi, không có ai. Đúng là không có người nào, nhiều bụi bặm như vậy, chỉ nhìn là đã biết đã lâu không có người ra vào nơi này. Xem ra thật lâu trước kia chủ nhân căn nhà sống ở đây, hiện giờ chắc cũng đã chết rồi. Đợi Trang Tú Tú đi lên, Đường Phong mới đi hẳn vào trong, vừa mới tiến lên một bước, chợt nghe thấy dưới chân kêu lên những tiếng răc rắc nhỏ, bỗng truyện đến từng tiếng rít. Có bẫy? Đường Phong không ngờ tới lại có nười đặt bẫy ở trong này, đợi khi hắn kịp phản ứng thì mười cây châm bé như sợi lông đã ghim vào người hắn, làm Đường Phong dở khóc dở cười. Suốt ngày đánh nhạn, cuối cùng bị nhạn mổ! Đường Phong cũng không nghĩ tới bản thân mình có một ngày sẽ bị loại ám khí phi châm này đả thương. Cho tới bây giờ cũng chỉ có hắn dùng phi châm bắn thương kẻ khác. Cũng may người chế tạo ra cơ quan này thực sự không thông thạo về máy móc, cho nên lực đạo của phi châm cũng không quá mạnh, hơn nữa do hàng ngày Đường Phong đều rèn luyện không tồi, phi châm chỉ mới ngập chưa tới nửa tấc liền bị ngăn lại. Một màn vừa rồi đã làm cho Trang Tú Tú đang ở phía sau phải hoảng sợ. Đường Phong đưa tay rút phi châm từ trên người mình ra, quanh lông mày lại nhịn không được mà nhăn lại, bởi vì hắn phát hiện trên phi châm này dĩ nhiên có một màu sắc kì lạ, cúi đầu xuống nhìn vào vị trí vết thương, đã thấy xuất hiện một mảng màu tím, giống như mực phẩm ai đó vừa vẽ lên. Những ... phi châm này, rõ ràng có kịch độc! Chẳng qua, vị trí mà Đường Phong bị phi châm cắm vào tuy rằng thoạt nhìn có vẻ rất đáng sợ, nhưng bản thân cũng không cần lo ngại, chỉ là cảm thấy nơi đó hơi ngứa một chút mà thôi. Lại quay trở về hướng trong phòng, nhìn thoáng qua, Đường Phong phát hiện ít nhất có ba cơ quan, chủ nhân của gian nhà này hẳn là một người vô cùng cẩn thận dè dặt, bằng không cũng sẽ không để lại nhiều cơ quan như vậy trong một ngôi nhà gỗ nhỏ hẹp như thế này. - Trước hết đừng tiến đến! Đường Phong căn dặn một tiếng, rồi một mình đi vào trong phòng, hóa giải ba cơ quan mà mình phát hiện được, lại thu thập một vài ám khí kịch độc và một túi phấn độc, những ... ám khí này và phấn độc cùng cơ quan có liên quan chặt chẽ với nhau. Một ngày nào đó khi cơ quan này bị động phải, ám khí và phấn độc sẽ bắn ra bất kể kẻ xâm nhập vào là người hay là linh thú. Đường Phong không sợ mấy thứ này, nhưng Trang Tú Tú lại không chịu được. Nhờ chẳng may nàng bị ám khí bắn trúng có lẽ sẽ hít phải phấn độc, một hồng nhan tức khắc biến thành bộ xương khô. Sau khi cẩn thận lục soát thêm một lần nữa, xác định không quên bất cứ điều gì, Đường Phong mới gọi đứng Trang Tú Tú đang đứng ở ngoài cửa: - Vào đi, đừng chạm vào bất cứ thứ gì đó, trên bàn ghế trên đều có độc. Trang Tú Tú đi bằng đầu ngón chân, rón ra rón rén bước đến, dùng tay bịt mũi, tránh hít phải bụi bặm ở trong phòng đang bắt đầu chuyển động. Nhà gỗ cũng không quá lớn. Hai người dẫm lên tấm ván gỗ, phát ra những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, một số thứ đã có dấu hiệu mục nát. Trên nóc nhà, mạng nhện giãng đầy, có vẻ nơi này đã lâu không được tu sửa. Trong phòng cũng không có gì đáng giá, ngoại trừ bàn ghế ra, căn bản cũng không đồ vật gì, chỉ có ở góc của căn nhà gỗ, Đường Phong phát hiện ra một vài dấu hiệu đã mất của thảo dược, cùng với mẩu vụn của thuốc lúc pha chế còn lưu lại. “Chẳng lẽ chủ nhân trước đây của nhà gỗ là một người pha chế thuốc?” Trong lòng Đường Phong suy đoán. Tầng dưới cùng của nhà gỗ có một cửa nhỏ, Đường Phong dẫn Trang Tú Tú đi qua cửa nhỏ này, sau đó liền lập tức dừng bước chân. Không gian phía sau cửa nhỏ rất chật hẹp, chỉ có một chiếc giường gỗ mà thôi, miễn cưỡng có thể dành cho một người nằm được. Mà lúc này, trên giường gỗ có một tử thi mặc bộ quần áo lam lũ đang ngồi ngay ngắn phía bên trên. Y phục trên người tử thi này thực sự đã tả tơi nát vụn rồi, hiển nhiên không biết đã mặc bao lâu, tóc tai bù xù, dáng dấp thê thảm như bị điên, hai hốc mắt hõm xuống, tròng mắt đã mất đi sự sáng bóng mà lại hiện ra màu xanh biếc đầy quỷ dị, làm cho người khác không dám trực tiếp nhìn vào. Không biết hắn đã chết điệu đã bao lâu, hiện giờ thi thể đã trở nên khô ráo, xương bọc da. Đường Phong đi vào mang theo cơn gió nhẹ thổi lên y phục và mớ tóc rối bời của hắn, làm hắn càng có vẻ u ám hơn rất nhiều. Người này, hiển nhiên chính là chủ nhân của nhà gỗ. Không biết vì sao cũng bị vây ở dưới Vân Hải Chi nhai, chết già ở chỗ này, cả đời không thể đi ra ngoài. Đường Phong đập đập vài ba cái, mở miệng nói: - Cô đoán ta đang suy nghĩ gì? Trang Tú Tú liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu nói: -Không rõ ràng lắm... - Ta đang suy nghĩ vài chục năm nữa, tình huống của chúng ta có thể giống như hắn hay không. Trang Tú Tú nghe vậy không khỏi lạnh người, sắc mặt cũng có chút trắng bệch. Thân là nữ nhân trong giang hồ không thể sợ chết, sớm đã có chuẩn bị tâm lý sẽ chết oan chết uổng, chỉ là hiện tại này trong tình huống làm cho có có chút khó chịu. Thực lực của bản thân còn chưa thể phát huy, đã bị nhốt trong tuyệt cốc, cường địch lớn nhất ở nơi này chỉ có linh thú. Nếu thật sự phải ở chỗ này chờ vài chục năm mới chết già, bất cứ là ai cũng không thể chịu đựng được. Đường Phong thở dài một tiếng, trong lòng tố cáo một tội, đi ra phía trước, đưa tay lục lọi trên thân thể người kia. Nếu vị tiền bối này là chết già ở tại đây, đại khái lúc còn sống đã tìm phương pháp đi ra ngoài, nói không chừng trên người sẽ có gì đầu mối hữu dụng nào đó. Đường Phong tất nhiên sẽ không bỏ qua. Sau khi sờ soạng một hồi, nét mặt Đường Phong chợt vui mừng, từ trong ngực đối phương móc ra một quyển gì đó bị vải dầu bao quanh. Vỗ vỗ bụi ở mặt trên, Đường Phong chậm rãi cởi bỏ lớp vải dầu, chỉ thấy một quyển sách nhỏ, lớn chừng một bàn tay, mở bên trong ra, nhìn thấy trong sách nhỏ hình như có một vài công pháp bí điển, trên bìa có ghi ba chữ lớn. Đường Phong cầm quyển sách nhỏ tiến đến chỗ sáng hơn, thoáng nhìn qua không khỏi hoàn toàn thất vọng. Bởi vì nó thật sự đúng là một quyển công pháp bí điển. Trang Tú Tú kiễng đầu ngón chân ở đứng ở một bên thò đầu vào nhìn, chờ đến khi thấy rõ ba chữ lớn trên cuốn sách nhỏ, không khỏi biến sắc: - Bách Độc Công? Đường Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng: - Cô đã nghe qua? Trang Tú Tú gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng nói: - Còn nhớ vài ngày trước ta đã nói với ngươi, năm ấy có hai vị cao thủ Linh Giai trung phẩm đại chiến, rồi cùng rơi xuống Vân Hải Chi nhai không? - Lẽ nào hắn chính là một người trong đó? Đường Phong quay đầu lại nhìn tử thi một chút, vô cùng kinh ngạc nói. - Độc Vương Thương Bất Khải. Ta hẳn là đoán được, mọi nơi trong phòng trong này đều có độc, ngoại trừ hắn còn có ai làm như vậy? Trang Tú Tú hít một hơi thật sâu, nét mặt có chút hoảng sợ. - Nói cho ta rõ hơn một chút đi. Đường Phong không khỏi có chút hứng thú đối với người này, người chết trăm năm còn có thể làm cho người khác sợ hãi đến như vậy, chắc người này lúc còn sống nhất định là một nhân vật rất giỏi. Trang Tú Tú cười khổ một tiếng: - Ta cũng không biết nhiều, chỉ biết một ít từ trong ghi chép cổ trong tộc mà thôi. Người đàn ông này là một nhân vật truyền kỳ có rất nhiều sắc thái, hơn nữa tính tình thô bạo, thủ đoạn tàn nhẫn, là một người vô cùng tà ác. Có người nói tư chất tu luyện của hắn năm ấy không tốt, cho nên thực lực cũng không cao. Vào lúc tranh đấu với kẻ địch đã từng bị phế bỏ kinh mạch trong người, bị quẳng vào đầm bách độc để mặc hắn tự sinh tự diệt, kết quả hắn ở trong đầm bách độc không chỉ không chết, còn gặp kỳ ngộ, tu luyện thành một thân độc công, dùng chính mình luyện thành độc nhân, cả người cứng rắn sắt thép, đao thương không thể tổn thương. Mười năm sau, lúc hắn luyện thành độc công, đã đi tới gia tộc của kẻ địch để báo thù. Chỉ trong một đêm, cả gia tộc kia trên dưới hơn năm trăm người, đều bị độc chết. Sau đó, Độc Vương Thương Bất Khải liền vang danh khắp nơi. Bởi vì người này tu luyện độc công, trở nên vô cùng tà ác, đi qua bất cứ nơi nào, đều khiến cả người lẫn vật bị chết hết thậm chí cả ngọn cỏ cũng không chừa. - Người trong thiên hạ đều oán trách Độc vương, toàn bộ mọi người trong Linh Mạch Chi Địa đều muốn sớm giết được hắn, chỉ là thực lực của hắn rất cao, lúc đó không ai có thể chống lại, sau cũng có một vị cao thủ Linh Giai trung phẩm nhìn không được, xuất thủ đối phó hắn, kết cục cuối cùng thì ngươi cũng biết rồi. Trang Tú Tú nói xong lại quay đầu thoáng nhìn về phía thi thể Độc Vương, cảm thấy có chút may mắn nói: - May mà hắn bị nhốt, chết ở chỗ này, bằng không không biết ở Linh Mạch Chi Địa còn có bao nhiêu người sẽ bị hắn gây tai họa. Dứt lời, lại quay đầu nhìn Đường Phong, sắc mặt nghiêm trọng nói: - Trên tay ngươi này chính là bản độc công võ điển do hắn tu luyện, tốt nhất ngươi đừng cho người ngoài biết được ngươi có nó, bằng không có khả năng nó sẽ mang đến tai hoạ cho ngươi. Đường Phong khẽ cười môt tiếng, nói: - Ngươi nói như vậy, ta sẽ suy nghĩ liệu có nên giết ngươi diệt khẩu hay không. Dù sao chỉ có ngươi biết ta đang cầm bản bí điển này. Trang Tú Tú không tự nhiên chuyển ánh mắt sang một bên, có vẻ không tự tin nói: - Ngươi sẽ không làm vậy. Toàn bộ nhà gỗ chỉ thu hoạch được duy nhất quyển Bách Độc Công này, cũng không tìm được manh mối gì hữu dụng. Đường Phong không khỏi cảm thấy có chút thất vọng. Buổi tối, họ nghỉ ngơi ngay trong nhà gỗ. Tuy rằng trong nhà gỗ có rất nhiều vị trí đều có kịch độc, thế nhưng chí ít cũng là một nơi che mưa chắn gió, chỉ phải cẩn thận một chút không động tới những chỗ có kịch độc thì cũng không có gì đáng ngại. Hơn một tháng nay, cuối cùng Trang Tú Tú cũng có thể không phải qua đêm trên thân cây, không khỏi cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, cuộn mình trong góc nhà, ngủ vô cùng ngon giấc. Đường Phong lại thực sự không buồn ngủ, liền lợi dụng ánh trăng lật xem quyển bách độc công mà ban ngày thu được. Quyển này thực sự là một công pháp rất lợi hại, lợi dụng hàng ngàn hàng vạn độc vật, lấy độc luyện công, khi luyện thành công, không chỉ bản thân thành người kịch độc, hơn nữa công lực so với người bình thường muốn hùng mạnh hơn nhiều. Sau khi vận công, độc tố lan tràn, khiến cho đối thủ ngang hàng căn bản đánh không lại với người tu luyện bách độc công. Ưu điểm lớn nhất đó là hiệu quả cực nhanh! Chỉ có thể cung cấp được đủ độc vật, công lực sẽ tăng rất nhanh. Năm ấy Độc Vương Thương Bất Khải chỉ dùng thời gian mười năm đã tu luyện tới cảnh giới Linh Giai rồi. Chỉ bất quá, mọi việc có lợi cũng có hại. Lợi dụng hàng nghìn hàng vạn độc vật tu luyện cố nhiên là một đường tắt, cũng gây thương tổn không nhỏ tới bản thân mình. Vào mỗi đêm trăng khuyết, âm khí quá nặng, độc tố trong cơ thể sẽ phát tác, làm cho thống khổ, công lực vô cũng có khả năng mất hết, biến thành kẻ vô dụng. Hơn nữa tuổi thọ của người tu luyện Bách Độc Công cũng sẽ không quá dài, so với cao thủ ngang hàng, tuổi thọ rút ngắn còn lại chưa đến phân nửa. Bộ công pháp này có chỗ thiếu xót rất lớn. Nhìn ra được điểm này, Đường Phong cũng không còn hứng thú gì đối với nó nữa. Tiếp tục đọc phía sau, phát hiện một vài phương pháp chế tạo độc dược, mấy thứ này ngược lại có thể giúp Đường Phong lấy được ích không nhỏ. Hắn vốn cho rằng độc dược không có tác dụng quan trọng gì đối với vấn đề tăng công lực, nhưng Độc Vương Thương Bất Khải lại nghiên cứu ra những ... độc dược này đúng lúc bổ sung vào chỗ thiếu khuyết, khiến hắn thấy được mùi ngon. Không hổ danh là Độc Vương, đối với độc dược người này đã hiểu và vận dụng tới một trình độ không thể tưởng tượng nổi. Trong quyển bách độc công, tất cả mọi vật đều có thể thành trở độc dược, chỉ khác là ngươi định làm như thế nào mà thôi. Lại lật thêm một trang nữa, đã thấy trên trang sách không ghi chép về độc dược, mà trên có ghi bốn chữ lớn: - Ngươi trúng độc rồi! Trong lòng Đường Phong chợt cảm thấy lo lắng, lại liếc mắt cẩn thận nhìn lại, đúng là bốn chữ này, không có lầm. Hắn không khỏi kinh ngạc bật cười, nghĩ thầm vị độc vương này trái lại rất hay nói đùa. Nếu hắn là độc vương, bản thân vừa người độc, thì trên quyển bách độc công khẳng định là có độc, mặc dù ông ta không đề cập tới, Đường Phong cũng biết việc này. Đổi là người khác khẳng định là sẽ bị trúng độc, bất quá Đường Phong bách độc bất xâm, nên không e ngại mà thôi. Lại lật thêm một trang, trên có ghi đầy chữ nhỏ, Đường Phong tập chung nhìn lại, đã thấy phía trên ghi: - Mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ công lực của ngươi ra sao, có thể tìm được quyển Bách Độc Công, thì rõ ràng ngươi cũng giống như lão phu bị nhốt dưới Vân Hải Chi nhai. Hơn nữa, lão phu muốn nói cho ngươi hai tin tức. Tin tức xấu là ngươi thực sự trúng độc. Lão phu đã tiêu hao hết sức lực cuối cùng luyện thành độc dược cho dù là cao thủ Linh Giai cũng không có cách gì chống lại, trừ phi ngươi có thể đạt tới cảnh giới Linh Giai thượng phẩm.