Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

Chương 620 : Áp chế Âu Dương Vũ




- Khống chế cương khí? Đường Phong chau mày, khẽ liếc nhìn Âu Dương Vũ, đã thấy thần sắc đối phương cũng hơi nghiêm trọng. Trang Tú Tú gật đầu. - Cao thủ Linh Giai cũng không thể vận dụng? Đường Phong xấu xa nhìn Âu Dương Vũ, đôi mắt tòa sáng lấp lánh, Âu Dương Vũ khẽ động khóe miệng cười với hắn. - Phí lời, đương nhiên là không thể vận dụng rồi. Bằng không sao là hiểm cảnh được? Động não đi có được không. Cuối cùng Trang Tú Tú cũng đợi được cơ hội nói móc Đường Phong. Đường Phong ngửa mặt lên trời cười ha ha, Âu Dương Vũ bất đắc dĩ tột cùng vuốt vuốt chóp mũi. Trong tiếng cười, Đường Phong nắm tay lại kêu răng rắc, nham hiểm nói: - Âu Dương tiên sinh, luận cảnh giới tu vi, bản thiếu gia không bằng ngươi, nhưng hôm nay hai ta không thể vận dụng cương khí, vậy nếu như đánh nhau, ngươi nghĩ ai trong chúng ta sẽ thắng? Bị người này đuổi bốn ngày bốn đêm, Đường Phong đã nghẹn lửa giận lắm rồi, hôm nay răng nanh của hắn đã bị nhổ, Đường Phong còn gì phải e ngại? Âu Dương Vũ có thể đuổi Đường Phong thảm đến vậy, cái dựa vào lớn nhất chãng phải là thực lực Linh Giai hay sao? Mà nếu không vận dụng cương khí được, vậy so đấu chính là lực đạo, tốc độ, năng lực phản ứng của bản thân. Những thứ này đều là tố chất cơ bản nhất của cơ thể, là sở trường đặc biệt nhất của Đường Phong! Âu Dương Vũ nghĩ một đằng trả lời một nẻo: - Ai thắng ai thua, đánh mới biết được. Âu Dương không muốn kết luận bừa! Tuy rằng hắn đã lĩnh giáo tốc độ và lực đạo của Đường Phong, nhưng thân là cao thủ Linh Giai, sao dễ dàng chịu thừa nhận đối thủ mạnh hơn mình được? - Chỉ đợi ngươi nói lời này thôi. Trong tiếng cười gằn, bước chân Đường Phong xê dịch, vọt mạnh tới trước Âu Dương Vũ, Độc Ảnh Kiếm đã đổi thành Cuồng Lôi Đao, mạnh mẽ bổ tới trước. Không có cương khí phụ trợ, chỉ đơn thuần so đấu tố chất cơ thể mà nói, rõ ràng khảm đao dày nặng càng phát huy ưu thế lực đạo của Đường Phong. Âu Dương Vũ vội giơ Tàng Phong Kiếm lên đỡ, một tiếng vang chấn động, toàn thân Âu Dương Vũ không kìm được thụt xuống, hai chân giẫm trên mặt đất để lại vết chân sâu ba tấc, bụi nổi lên bốn phía! Trang Tú Tú bịt mũi miệng, giật lùi lại cách với hai người, đứng một bên để xem. Cuồng Lôi Đao bị Âu Dương Vũ đỡ, không chỉ như thế, Đường Phong còn nhạy cảm phát hiện cánh tay đối phương chấn động nhỏ, trường kiếm lay động, đã giảm bót một phần lực đạo lớn của bản thân. Trong lòng Đường Phong biết mặc dù người này không thể vận dụng cương khí, nhưng kiếm thuật tinh diệu, sử dụng kiếm pháp để hóa giải thế tiến công của mình cũng dễ dàng, tức thì nảy sinh ý nghĩ ác độc, không để hắn có cơ hội hỏa hoãn, hai tay cầm đao dùng sức giống như đồ tể chặt thịt liên tiếp đánh xuống. Tiếng keng keng keng không ngừng bên tai, mỗi một lần đỡ, Âu Dương Vũ đều cảm thấy lực đạo mạnh hung bạo từ trên vũ khí truyền đến, vang dội đến mức khiến cánh tay đau nhức, gan bàn tay tê dại, không có tu vi kiếm chiêu lại không có thời gian để sử dụng ra, trong ngực khỏi phải nói vô cùng uất nghẹn, chỉ trong chốc lát, hai chân đã dấn thật sâu vào trong đất. Trang Tú Tú đứng bên canh xem lắc đầu. Hai người này, một người là Linh Giai, một người là Thiên Giai, chiến đấu không dùng kỳ năng mà nói hoàn toàn chẳng khác gì trẻ con ẩu đả, một người thì lấy đao nện mạnh, một người thì giơ kiếm ra sức đỡ, ngươi tới ta lui, vô cùng sốt ruột. Càng nhìn, thần sắc Trang Tú Tú trở nên nghiêm trọng. Nàng phát hiện hai người này không hề dùng kỳ năng, rõ ràng là Thiên Giai chiếm thượng phong tuyệt đối, ngược lại Linh Giai có cảnh giới lẫn thực lực cao hơn rất nhiều kia lại bị động phòng thủ. Điều này quả thực có chút quỷ dị! Theo lý mà nói, thực lực càng mạnh, tố chất cơ thể cũng lại càng cao, tại sao giờ lại ngược hẳn? Tố chất cơ thể Thiên Giai kia rốt cuộc mạnh tới mức độ gì rồi? Âu Dương Vũ khốn khổ chống đỡ sự tấn công mãnh liệt của Đường Phong, trên mặt đối phương càng ngày càng tươi cười mừng rỡ như điên, lực đạo của khảm đao đánh xuống căn bản chỉ có tăng mà không giảm, không hề suy kiệt. Đường Phong hài lòng muốn chết, cả đời này, nào có cơ hội tốt áp chế một Linh Giai trở thành bộ dạng như vậy chứ? Hơn nữa đối phương còn không chút sứt mẻ đứng yên đó, giống như bia ngắm tập bắt súng. Sự uất nghẹn và tức giận của việc bị đuổi bốn ngày bốn đêm đã sớm tiêu tan thành mây khói, hiện tại hắn chỉ có tìm cách, là đánh cho Âu Dương Vũ tụt vào trong lòng đất! Hắn biết với thực lực của Âu Dương Vũ, mình căn bản không giết chết được y, thế nhưng có thể dùng khảm đao đánh một Linh Giai đập lún xuống lòng đất, cũng xem như là một loại nhục nhà vô cùng rồi. Thật sự đến mức độ như vậy mà nói, Âu Dương Vũ sau này gặp mình chỉ có hai kết quả, một là không chết không được, hai là che mặt đi đường vòng. Nhưng với tính tình và tính cách Âu Dương Vũ mà xem, đại khái sẽ là loại kết cục thứ ba, che mặt và không chết không được. Cho ngươi có việc cũng không đến gây phiền cho bản thiếu gia, cho ngươi lấy lớn ức nhỏ, cho ngươi mơ ước Tinh Hồn của nha đầu! Đường Phong một đao lại một đao, tốc độ nhanh mạnh không gì sánh được, khảm đao nặng mấy trăm cân được hắn vung lên thành đao ảnh, căn bản không thấy rõ thân đao ở đâu. Chém đủ nửa canh giờ, hai chân của Âu Dương Vũ từ đầu gối trở xuống đã hoàn toàn lún sâu vào trong đất, mặt đất bốn phía đã xuất hiện vết rạn như tấm mạng nhện, hơn nữa gan bàn tay nơi cầm kiếm của Âu Dương Vũ đã nứt toác, chảy máu. Trang Tú Tú nghẹn họng nhìn trân trối, loại tình huống này rõ ràng nàng không tưởng tượng nổi. Tận đến sau đó một cơn gió tanh đập tới, nàng rốt cuộc mới lấy lại tinh thần. Quay đầu lại nhìn, thấy một con báo hoa hình thể giống như con trâu đang trừng hai mắt to như chuông đồng nhìn chăm chú vào mình, giữa cái miệng to lớn không gì sánh được rót ra đầy dịch nước dài tanh hôi, hai hàm răng nanh khôe thật dài lóe sáng khiến người ta kinh hãi. Trang Tú Tú biến sắc, không chút nghĩ ngợi vội chạy tới phía bên Đường Phong và Âu Dương Vũ, trốn ra sau hai ngươi, rút kiếm ra khỏi võ sẵn sàng đón địch. Đường Phong vội bớt thời gian nhìn lại, lập tức rủa một tiếng, một đao đang bổ về phía Âu Dương Vũ kịp thời xoay chuyển chém ra phía sau mình. Trên hai móng của con báo hoa lớn dấy lên hai ngọn lửa nóng rực, hung hăng tấn công lên Cuồng Lôi Đao của Đường Phong, một luồng hơi nóng đập tới trước mặt. kèm theo đó là lực lượng rất mạnh. Đường Phong bị đánh trúng thân thể văng ngược ra ngoài. Con súc sinh này rõ ràng là linh thú thuộc tính hỏa, nhưng lại hiểu được trong chiến đấu sử dụng nội đan. Trong lúc Đường Phong văng đi, con báo lớn liền chuyển ánh mắt sang Âu Dương Vũ, há mồm ngoạm xuống người hắn. Trên mặt đất bùm một tiếng nổ, đã không có Đường Phong áp chế, Âu Dương Vũ nhanh chóng lấy tư thế dũng mành rút hai chân bị hàm sâu trong lòng đất ra, đồng thời tránh được răng nanh của con báo lớn. Tàng Phong Kiếm trên tay vung lên, vạch ra nhiều đóa kiếm hoa, trên người con báo hoa bị cắt vô số vết thương nhỏ. Tiếng rống phẫn nộ từ miệng con báo lớn truyền ra, vang vọng đất trời. Âu Dương Vũ lúc đánh với Đường Phong bị hao tổn khá nhiều, nhưng đối phó với chỉ một con súc sinh này không những khéo léo lại còn thành thạo. Lúc con báo bị đánh thương, hắn càng không ngừng xoay quanh con báo lớn, kiếm thuật tinh diệu rốt cuộc cũng đã được phát huy, chỉ một lát, trên người con báo lớn đã thêm hơn mười vết thương. Lúc Đường Phong rơi xuống đất, hai chân vừa đáp xuống đất lại như mũi tên rời dây cung lao về phía trước. Người đang ở không trung, Đường Phong ngầm nhìn Âu Dương Vũ, trong lòng do dự, không biết nhân cơ hội này cùng con báo lớn liên thủ giết Âu Dương Vũ, hay là giết con báo lớn. Những ý niệm trong đầu này vừa chuyển, Đường Phong đã mạnh mẽ chém Cuồng Lôi đao xuống con báo lớn, miệng nói: - Tàng Phong Kiếm của Âu Dương tiên sinh quá cùn rồi, giết loại vật này còn phải để bản thiếu gia ra trận! Đang khi nói chuyện, một đao chém lên đầu con báo lớn, một vết rách cực lớn xuất hiện, con báo bị chém trúng, thân hình oằn xuống, kêu thảm một tiếng, máu trên đầu không ngừng chảy. Tuy nhiên sinh mạng của con súc sinh này cũng rất ương ngạnh, bị một chiêu như vậy mà không chết, ngược lại còn bộc phát thú tính, toàn thân phả ra ánh lửa, nhiệt độ xung quanh hơn mười trượng tăng lên. Trang Tú Tú quát một tiếng, cầm kiếm chém lên, kiếm pháp cũng không kém. Chỉ là, do không vận dụng được cương khí, lực sát thương của ba người suy giảm mạnh, nhất là Âu Dương Vũ còn có Trang Tú Tú nữa, kiếm pháp vốn là nhẹ nhàng, sát thương không nặng, hiện tại muốn phòng bị liệt hỏa trên người con báo lớn, đương nhiên là không thể xuất thể toàn lực. Trái lại Đường Phong có lực khí mạnh, mặt khác có hai người kiềm chế, mỗi một đao chém xuống đều có thể khiến vết thương con báo sâu thêm, chỉ trong chốc lát, máu trên người con báo chảy đầm đìa, dáng dấp vô cùng thê thảm. Hơn mười phút trôi qua, con báo lớn dù vậy vẫn chưa chết nhưng cũng bắt đầu có ý định rút lui, ba người Đường Phong đâu để cho nó rút, Âu Dương Vũ quát lên một tiếng, người kiếm hợp nhất, đâm thẳng Tàng Phong Kiếm vào miệng đang mở rộng của con báo, xuyên qua đầu nó. Con báo cực lớn, rốt cục đã nghiêng ngả ngã xuống. Đường Phong bước nhanh lên chém một đao xuống đầu nó, thò tay vào trong khua khoắng một lúc lấy ra được một viên màu đỏ chói mắt tròn to cờ bằng quả long nhãn, tức khắc hân hoan nói: - Còn có một quả nội đan lục giai thuộc tính hỏa. Mặt mũi Trang Tú Tú trắng bệch nhìn vật đó trên tay Đường Phong, bụm miệng chạy sang một bên ra sức nôn khan. Lấy ra từ đầu linh thú này xác thực là một nội đan lục giai. Đổi lại là bình thương, ba người ở đây bất luận ai cũng đều dễ dàng chiến thắng nó. Âu Dương Vũ muốn giết nó càng dễ dàng hơn. Nhưng ở dưới Vân Hải Chi nhai, dù cả ba người hợp lực cũng mất nhiều công sức. Mặt trên là tầng biển mây khó hiểu, đối với tu luyện giả có lực áp chế vô cùng mạnh mẽ. Bị con báo lớn quấy rối, trận chiến đấu giữa Đường Phong và Âu Dương Vũ đã sớm kết thúc. Không đóng đinh hắn vào trong lòng đất khiến Đường Phong có chút tiếc nuối. Nhưng Đường Phong cũng không muốn đánh tiếp, tuy rằng tốc độ và lực đạo của mình chiếm chút ưu thế, nhưng để giết được Âu Dương Vũ cũng là chuyện hoang tưởng. Dù sao hắn cũng là một Linh Giai. Một lát sau, Trang Tú Tú với sắc mặt tái nhợt trở lại. Âu Dương Vũ nhíu mày nhìn nàng, nói: - Vị cô nương này, không phải ngươi nói chỗ này không thể vận dụng cương khí hay sao? Sao con súc sinh kia lại có thể sử dụng được năng lượng nội đan? Liệt hỏa vừa rồi trên móng và người con báo lớn, rõ ràng là công hiệu của nội đan. Trang Tú Tú cũng không thèm nhìn Âu Dương Vũ, mà nhìn chăm chú Đường Phong giải thích: - Ở đây chúng ta không thể vận dụng cương khí, nhưng lại không ảnh hưởng đến linh thú. Hơn nữa... Dưới Vân Hải chỉ nhanh này có rất nhiều linh thú lớn mạnh, cho nên ở đây rất nguy hiểm! - Ở đây còn có điểm đặc biệt nào khác hay không? Đường Phong hỏi. - Cương khí không thể sử dụng, lực lượng cương tâm cũng không thể sử dụng. Đồng thời cảm nhận cũng bị áp chế. Nếu không phải như vậy, vừa rồi ta cũng sẽ không bị con báo kia đến gần mới phát hiện ra. Nghe xong lời của nàng, Đường Phong và Âu Dương Vũ nhìn nhau, tranh thủ thời gian thí nghiệm một phen, quả nhiên, đúng như lời của Trang Tú Tú, cảm giác của Đường Phong bây giờ giống như bị một lực lượng nào đó ngăn cản, bình thường khi thả ra cảm giác liền nhận biết rõ ràng chu vi mười dặm xung quanh, nhưng là hiện tại ở trong nơi này, không khí xung quanh dường như trở nên cô đặc lại, hoàn toàn không cảm giác được nửa dặm. Nơi đây thực đúng là nguy hiểm. Người tu luyện ở nơi này bất kể là lực lượng của cương khí hay cương tâm đều không thể sử dụng, cảm giác bị áp chế rất nhiều. Ngược lại, linh thú thổ địa ở nơi đây không bị hạn chế chút nào, nếu như vừa rồi nhảy ra mấy con linh thú lục giai, Đường Phong cũng phải chạy trốn. Âu Dương Vũ cau mày, mở miệng nói: - Vị cô nương này, nếu cô đã hiểu rõ chỗ này rồi, chắc hẳn biết đường ra ở chỗ nào? Trang Tú Tú liếc hắn một cái, ánh mắt giống như nhìn người ngốc, thản nhiên nói: - Không có đường ra, người vào Vân Hải Chi nhai, vĩnh viễn không thể đi lên. Chỗ này cách mặt đất tới mấy trăm trượng, xung quanh tất cả đều là vách đá vách núi, căn bản là không có chỗ để mượn lực, hơn nữa ở Vân Hải Chi nhai còn có một luồng lực hút kỳ quái, cho dù thân pháp của ngươi tinh diệu ra sao, không thể vận dụng cương khí thì không thể chống lại được lực hút này. - Nói cách khác, chúng ta bị nhốt ở nơi này cho đến chết rồi? Âu Dương Vũ mim cười một tiếng. - Ngươi có thể hiểu như vậy. Trang Tú Tú gật đầu: - Hơn trăm năm trước, trong Linh Mạch Chi Địa có hai vị cao thủ tuyệt thế, thực lực đều đạt đến Linh Giai trung phẩm, hai người đại chiến vô tình rơi vào Vân Hải Chi nhai, từ đó trong Vùng Đất Linh Mạch không còn nghe thấy tin tức của bọn họ, nếu ngươi cho rằng mình mạnh hơn so với họ, cứ việc thử. Nhưng mà đừng trách ta không có nhắc ngươi, một khi bị Vân Hải Chi nhai hút vào trong, tiếp tục rơi xuống, nói không chừng lại bị ngã chết. Đường Phong trợn mắt nhìn Âu Dương Vũ, trong lòng thầm hận, nếu không phải bị người này đuổi theo, mình cũng không hoảng sợ mà chạy tới nơi đây. Âu Dương Vũ nở nụ cười: - Trời không tuyệt đường người, ta tin chắc chắn có đường ra. - Tùy ngươi. Trang Tú Tú nhếch miệng.