Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

Chương 557 : Đồng cam cộng khổ, chiến đấu cùng nhau.




Dù là nói vậy, nhưng Bạch Tiểu Lại không thể đánh bại đối phương trong nhất thời nửa khắc, trận chiến đánh không biết bao lâu, hai người trên bầu trời thở hồng hộc, mồ hôi nhỏ xuống, từ trong Thiên Tú đánh ra ngoài, lại từ bên ngoài đánh vào bên trong Thiên Tú, cương khí quay cuồng, cương khí của cung chủ đại nhân là màu hồng phấn mà cương khí của Bạch Tiểu Lại là Lôi hệ quấn lấy nhau, tuy hai mà một, hiển nhiên đang điều động cương tâm để tác chiến. Thời điểm Đường Phong đi tới, Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích đang bình luận chiêu thức của nhị nữ, chiêu này ra sớm, chiêu kia ra muộn, một cước này xinh đẹp, một chưởng này tinh diệu vân...vân, đợi một tý... Nhị nữ đại chiến trên bầu trời Thiên Tú, sớm đã hấp dẫn không ít ánh mắt đệ tử Thiên Tú vây xem, đám người Bạch Tố Y cũng bị kinh động, chạy đến Yên Liễu Các hỏi rõ ngọn nguồn, sau đó rời đi, không quản nữa, tranh giành tình nhân là chuyện mà các nàng quản được sao? Một là cung chủ Đại Tuyết Cung, một là thiếu thành chủ Bạch Đế thành, luận thân phận thực lực, đám người Bạch Tố Y không có tư cách xen vào. Nhìn thấy Đường Phong đi ra, Thang Phi Tiếu hưng phấn nói: - Phong thiếu mau nhìn, nhị nữ đang tranh đấu với nhau. Nghe lời nói Tiếu thúc, khóe miệng Đường Phong run lên một cái, im lặng nhìn lên trời. Đánh lâu như vậy, Phi Tiểu Nhã cũng có chút ít vội vàng xao động, vốn nàng cho rằng mình tấn chức Thiên giai thượng phẩm, có thể an ổn áp Bạch Tiểu Lại một bậc, nhưng không nghĩ tới đối phương cũng đạt tới cảnh giới này, thực lực không chênh lệch với nàng, ngược lại còn lợi hại hơn một ít, đánh lâu như vậy mà một điểm tiện nghi còn chưa chiếm được, điều này làm cho cung chủ đại nhân phiền muộn không thôi. Thời điểm nhị nữ động thủ, cái miệng cũng không nhàn rỗi, âm thanh khi nói chuyện rất nhỏ nhẹ, nhưng làm sao dấu diếm được lỗ tai của đám người phía dưới chứ? Chỉ nghe Phi Tiểu Nhã thở phì phì nói: - Xú nữ tử, ngươi mà cũng muốn tranh với ta sao? Vừa nói vừa đánh ra một chưởng, đánh về phía bộ ngực Bạch Tiểu Lại, chưởng phong gào thét, cương khí màu hồng phấn xinh đẹp, Bạch Tiểu Lại xuất một chưởng nghênh tiếp, một tiếng bùm bùm vang lên, vô số điện quang lập lòe, đem trước cương khí màu hồng phấn đang đánh tới xua tan. Bạch Tiểu Lại khẽ cười một tiếng nói: - Tiểu Nhã muội muội dựa vào đâu mà nói thế? Tiểu Lại chưa bao giờ nghĩ sẽ tranh với ai thứ gì, thầm nghĩ chỉ muốn được ở bên cạnh A Phong thôi. Phi Tiểu Nhã chế nhạo nói: - A Phong A Phong, gọi buồn nôn như vậy, thật không biết xấu hổ. Bạch Tiểu Lại mặt không đổi sắc, thân hình lưu chuyển, thoát ra khỏi phạm vi công kích của Phi Tiểu Nhã, hai ngón tay bắn ra, một đạo lôi điện bắn ra hình thành một đạo đao mang, bay về phía đối thủ, mỉm cười nói: - Tiểu Nhã muội muội đang ăn dấm chua của tỷ tỷ sao? Thực không dấu diếm, trước kia thật lâu tỷ tỷ đã gọi hắn như vậy rồi, nhiều năm như vậy tạo thành thói quen, hắn cũng nghe quen, trong nhất thời không thể sửa miệng được. - Phi! Cung chủ đại nhân tức chết, nàng rất rõ ràng, đối phương dùng tư cách áp ngươi, ai cũng biết đối phương nhận thức Đường Phong lâu hơn, nói: - Lão thái bà, lớn tuổi hơn Đường Phong như vậy mà cũng dám ở bên cạnh hắn, mau cút trở về Bạch Đế thành của ngươi, quy y cửa phật, sống nốt cuộc đời đi! Vẻ vui vẻ trên mặt Bạch Tiểu Lại dần dần thu liễm, dù Lại tỷ rộng lượng, nhưng cũng rất để ý đến chênh lệch tuổi của mình và Đường Phong, hiện tại cung chủ đại nhân gọi nàng là lão thái bà, trong lòng Bạch Tiểu Lại chua xót và tức giận. - Ah ha ha, tức rồi sao? Phi Tiểu Nhã trêu tức nói, cười đến run rẩy cả người. Điện quang trong tay Bạch Tiểu Lại lập lòe, lẳng lặng nhìn Phi Tiểu Nhã, mở miệng nói: - Tiểu Nhã muội muội, niệm tình ngươi trẻ người non dạ, tỷ tỷ không so đo với ngươi, nhưng ngươi muốn bước vào đại môn Đường gia, phải qua cửa ải của tỷ tỷ trước đã! Sắc mặt Phi Tiểu Nhã lạnh lẽo: - Thật không biết xấu hổ, thực sự cho rằng mình là bà lớn sao? Lớn nhỏ không sắp xếp theo niên kỷ, cho dù ngươi lớn tuổi thì thế nào? Bổn cung chủ đại lượng, niệm ngươi có mối tình thắm thiết với tiểu tặc kia, nguyện ý tiếp nhận ngươi, nhưng vị trí bà lớn, bổn cung chủ nhất định phải ngồi. - Sự thật là sự thật, nhiều lời vô ích. Bạch Tiểu Lại nói. Tiểu Nhã hừ lạnh một tiếng, lập tức giảo hoạt cười cười, nói: - Bổn cung chủ không muốn đơn đả độc đấu với ngươi, ta và ngươi tranh đấu, cũng được xem là tranh đấu giữa Bạch Đế thành và Đại Tuyết Cung, chuyện này rất lớn, chớ trách bổn cung chủ tâm ngoan thủ lạt. Tả hữu hộ pháp, mau giúp ta bắt cô ta lại cho ta, bổn cung chủ muốn dạy dỗ nàng cho tốt, làm cho nàng biết rõ nhà này ai là người làm chủ! Phi Tiểu Nhã nói những lời này, đám người Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích ở phía dưới hô lên, sau khi hai đại sát thần trợ giúp Phi Tiểu Nhã đoạt lại Đại Tuyết Cung, tuy lão cung chủ cực lực giữ bọn họ ở lại Đại Tuyết Cung, nhưng hai người này đã không có tư tâm, cuối cùng không thể từ chối thịnh tình, đành nhận chức vị tả hữu hộ pháp của Đại Tuyết Cung , chức vị này cao hơn trưởng lão một bậc. Phi Tiểu Nhã cùng Bạch Tiểu Lại giao thủ thời gian dài như vậy, cũng biết chỉ bằng bản thân không thể thắng được đối phương, bất đắc dĩ mới dùng hạ sách nầy, mở miệng muốn Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích hỗ trợ. Tiếu thúc cùng Đoạn thúc đang ở phía dưới quan sát, nghe xong lời này cả kinh, mồ hôi lạnh tuôn ra, lặng lẽ quay đầu lườm Đường Phong, chỉ thấy khuôn mặt Đường Phong khuôn lạnh như băng, âm trầm nhìn hai người bọn họ, không khỏi đầu co đầu rụt cổ lại, trong lòng oan uổng đến cực điểm, thầm nghĩ chính mình ở đây thật không tốt, tự rước họa vào thân. - Lão Đoạn, ngươi lên trên. Thang Phi Tiếu giựt giây nói. Đoạn Thất Xích lắc đầu: - Đại ca ngươi đi đi, huynh trưởng vi tôn. Thang Phi Tiếu ngạc nhiên nói: - Lão Đoạn, ta và ngươi làm huynh đệ vài thập niên, bình thường không nghe ngươi gọi ta là đại ca, chỉ bằng lời này hôm nay, lão Thang ta sẽ đem cơ hội được xuất đầu vì cung chủ giao cho ngươi, một khi cung chủ đại nhân thoả mãn, ngày sau vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay. - Hảo ý của đại ca, tiểu đệ tâm lĩnh, bất đắc dĩ tiểu đệ tuổi già sức yếu, thầm nghĩ an phận làm đầu bếp, muốn thoái ẩn giang hồ, công lao to lớn như vậy cứ nhường cho đại ca. Đoạn Thất Xích ngôn từ khẩn thiết. Hai đại sát thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, cầm lấy tay nhau, im lặng nghẹn ngào. - Cùng lên đi. Thang Phi Tiếu kiên trì nói. - Tiểu đệ cũng có ý này. Đoạn Thất Xích gật gật đầu. - Hảo huynh đệ, vinh hoa phú quý, chớ quên nhau! Thang Phi Tiếu cầm chặt bàn tay lớn của Đoạn Thất Xích, âm thanh có chút run rẩy. - Hảo huynh đệ, đồng cam cộng khổ, chiến đầu cùng nhau! Thần sắc Đoạn Thất Xích cảm động. - Ta nói một hai ba, chúng ta cùng tiến lên bắt Tiểu Lại cô nương xuống, tốc chiến tốc thắng. Thang Phi Tiếu đề nghị nói. - Được. Thần sắc Thang Phi Tiếu ngưng trọng, chậm rãi đếm từng con số, lúc đếm tới ba, hai đại sát thần lao về phía trước, mới chạy được vài bước, chỉ thấy chân trái của Thang Phi Tiếu dẫm lên chân phải, ngã gục xuống, sau khi ngã xuống đất liền không nhúc nhích. Đoạn Thất Xích không để ý, vấp chân lên người Thang Phi Tiếu, cũng ngã xuống đất không dậy nổi, khí tức đoạn tuyệt.